Chương 1226 “Ừ”. Lâm Chính gật đầu ra hiệu: “Nghe đây, không cho phép bất cứ ai đến gần phòng này, nếu có người muốn vào, bất kể là ai, giết chết không cần luận tội”. “Giết chết không cần luận tội? Cậu Lâm… ngăn cản bọn họ vào là được rồi chứ?”, một vệ sĩ cẩn thận hỏi. “Anh không hiểu ý của cụm này sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ý tôi là kẻ nào tự tiện vào trong giết! Chứ không chỉ đơn giản là đuổi bọn họ đi!”. Anh dứt lời, hai vệ sĩ lập tức nhíu mày. Lúc này, một người đàn ông vô cùng cường tráng ở bên cạnh đi tới. Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng bên trong, áo vest bên ngoài căng đến mức sắp rách ra, khí thế vô cùng đáng sợ. Trên mặt còn có mấy vết sẹo trông như con sâu, khiến người nhìn rợn người. “Cậu Lâm!”. Người đàn ông cộc cằn nói: “Tôi không biết vì sao ông chủ lại gọi nhiều người chúng ta đến bảo vệ hai người phụ nữ này, nhưng tôi nói cậu biết, bây giờ mỗi một câu nói của cậu đều phải chịu trách nhiệm. Cậu biết giết chết không cần luận tội là ý gì không? Đó… là sẽ có người chết đấy!”. Người đàn ông tỏ ra nghiêm túc, dường như đang nói chuyện gì đó rất trang trọng. Bọn họ là binh vương, đều là những người trải qua cái chết và nguy hiểm mà rèn luyện nên. Rất nhiều người trên tay đã dính máu, cũng biết rõ điều này có nghĩa là gì. Nhưng theo bọn họ thấy, cậu Lâm này không hiểu rõ ý nghĩa của nó. Hắn đoán cùng lắm là cậu Lâm này quá phẫn nộ nên mới nói ra lời kích động như vậy. Nếu thật sự giết người, ném một xác chết đến trước mặt cậu ta, chắc cậu ta sẽ đái ra quần ấy chứ. Lúc này, không chỉ có người đàn ông đó suy nghĩ như vậy, mà những người khác cũng nghĩ như vậy. Một giây sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay, bóp lấy cổ người đàn ông đó. Sức mạnh to lớn ập đến. “Hự!”, hơi thở người đàn ông run lên, theo bản năng đấm về phía Lâm Chính. Nhưng nắm đấm còn chưa đến gần Lâm Chính đã bị Lâm Chính dùng một ngón tay ngăn chặn quyền phong, khó mà tiến thêm nửa phân nào nữa, thế tấn công lập tức bị hóa giải. Cái gì? Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Lâm Chính hơi dùng sức, gã đàn ông cao hơn hai mét, ít nhất cũng hơn 100kg lại bị anh xách lên bằng một tay, giống như xách một con gà. “A?”. “Đội trưởng!”. Các binh vương ở xung quanh vây lại. Nhìn cảnh tượng đầy kinh hãi này, ai nấy đều chấn động và không tin nổi. Một chỉ chặn quyền. Một tay chế ngự? Người thuê bọn họ… là quái vật gì vậy? “Cùng một lời nói, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai. Nếu các người không giết được thì cút ngay đi! Hiểu chưa?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, nói. “Tôi hiểu… Tôi… Tôi hiểu… Cậu Lâm…”, người đàn ông gian nan thốt lên, cả gương mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy cổ mình gần như sắp bị Lâm Chính bóp gãy. Lúc này Lâm Chính mới buông tay.