Chương 1239 “Bố không cho phép con đi!”, Lương Phong Nghiêm gào lên. Lâm Chính ngạc nhiên. Đôi mắt ông ta trợn lên như muốn nứt, tròng mắt lồi ra, gầm lên với Lâm Chính: “Tiểu Chính, nếu con làm bừa, bố… bố… bố sẽ đâm đầu vào bức tường này”. Lâm Chính kinh hãi, vội nói: “Bố nuôi, bố đừng kích động!”. “Kích động? Không! Bố không kích động, lúc trước bố không nên trơ mắt nhìn Thu Yến đứng ra bảo vệ Huyền Mi, mà nên ra mặt thay bà ấy. Con à, bố cũng nhìn con lớn lên từ nhỏ, bây giờ Huyền Mi đã đi, cuộc sống thế nào thậm chí còn không rõ sống chết, bố không thể để con xảy ra chuyện nữa. Nếu bố còn không bảo vệ được con, thì phải ăn nói thế nào với Thu Yến đây? Bố còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa?”, Lương Phong Nghiêm tê liệt ngã ngồi xuống đất, không ngừng đấm xuống đất, vẻ mặt đầy đau khổ và tuyệt vọng. Lâm Chính hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng. Anh không thể hiểu được sự đau khổ của Lương Phong Nghiêm, dù sao anh cũng không phải là ông ta. Nhưng anh chưa từng nghĩ Lương Phong Nghiêm lại coi trọng anh như vậy. So với người đàn ông kia, thì Lương Phong Nghiêm đã dành cho anh… quá nhiều trách nhiệm. Nhưng Lâm Chính cũng có sự phẫn nộ của mình, sự oán hận và tức giận trong lòng anh không chỉ vài ba câu của Lương Phong Nghiêm là có thể xua tan được. Hơn nữa… những uất ức mà Lương Phong Nghiêm phải chịu ở nhà họ Lương, anh có thể lờ đi được sao? Lâm Chính siết chặt nắm tay, nhưng sắc mặt không lấy gì làm giận dữ, anh bước tới, đỡ Lương Phong Nghiêm dậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Bố nuôi, lẽ nào bố muốn con cứ yên lặng trơ mắt nhìn, yên lặng chịu uất ức sao? Con cứ thế bỏ qua không lấy lại công bằng cho mẹ nuôi và vợ con sao?”. “Bố biết chứ, hơn nữa… việc này cũng chạm đến giới hạn của bố. Tiểu Chính, cho bố một cơ hội nữa, để bố xử lý chuyện này. Ba ngày, cùng lắm là ba ngày, bố nhất định sẽ bắt Lương Nam Phương xin lỗi mẹ nuôi con và vợ con…”, Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói. Đây là lời cầu xin cuối cùng của ông ta. Lâm Chính nghe thấy thế, đôi mắt lóe lên oán hận, nhưng không phải đối với Lương Phong Nghiêm, mà là Lương Nam Phương. Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu, chua chát nói: “Nếu… nếu bố đã nói vậy, thì con sẽ tin bố lần này. Nhưng bố hãy nhớ… chỉ có ba ngày, nếu trong ba ngày không giải quyết được chuyện này… thì bố hãy rời khỏi nhà họ Lương, những chuyện còn lại… để con xử lý cho…” Nếu không nể mặt Lương Phong Nghiêm, thì Lâm Chính đã không để yên. Nếu bây giờ anh làm loạn lên, nhỡ Lương Phong Nghiêm làm chuyện gì kích động, thì Lâm Chính sẽ ân hận cả đời. “Được, được, Tiểu Chính, con yên tâm, bố nhất định sẽ cho con một câu trả lời, sẽ không để bọn họ chịu uất ức”, Lương Phong Nghiêm gật đầu lia lịa, cuối cùng khuôn mặt cũng nở nụ cười hiếm hoi. “Vậy con về đây”. “Bây giờ mẹ nuôi con vẫn ổn chứ?”. “Bệnh tình ổn định chút rồi, nhưng chưa trị được tận gốc, muốn chữa khỏi thì phải mất một thời gian nữa”. “Đi đi, con đi đón mẹ nuôi con đến đây, cả vợ của con nữa, đón bọn họ đến nhà họ Lương”, Lương Phong Nghiêm nói. “Việc này…”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: “Bố nuôi, bố nghiêm túc chứ?”. “Nếu hôm nay Thu Yến không vào được cánh cửa này, thì tức là nhà họ Lương không chịu trả lại công bằng cho Lương Phong Nghiêm này. Nếu vậy thì bố cũng không cần chờ ba ngày nữa, hôm nay bố sẽ cùng con rời khỏi nhà họ Lương!”, Lương Phong Nghiêm tức giận nói.