Chương 1242 “Tại sao?” “Còn tại sao nữa, những ai bị chọn thì đều phải theo họ đi luyện võ mấy năm mới được về, thế thì không tàn cũng phế, không biết chừng còn về chầu ông bà luôn đó”. “Hả..vậy khác gì đùa giỡn với mạng sống chứ?” “Đương nhiên là luyện công nhưng là luyện tuyệt thế võ công. Mà để đạt tới cảnh giới đó thì phải liều mạng thật”, Lương Nam Phương hừ giọng. Đám đông cảm thấy sợ hãi. “Khi đó những người này đã chọn trúng tôi nhưng bố tôi kịch liệt phản đối, không cho tôi đi. Tôi cũng không muốn đi. Nhưng thật không ngờ cái mụ đàn bà Lương Thu Yến lại đứng ra phản đối, ép tôi phải đi. Mọi người nói xem thế thì có hận không?”, Lương Nam Phương nghiến răng. “Tại sao Lương Thu Yến lại ép chị?” “Hừ, vì bố tôi phản đối nên đám người đó đã chọn con của bà ấy”. “Hóa ra là vậy…”, đám đông hiểu ra. “Bà đây suýt nữa bị mụ đàn bà tiện nhân đó đuổi ra khỏi nhà. Giờ bà có cơ hội báo thù thì chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn”, Lương Nam Phương hằm hằm tức giận. “Đúng là phải ra tay”. “Đánh quá đẹp luôn!” “Chị Phương chuẩn không cần chỉnh”. Đám đông vội vàng phụ họa, ai cũng hừng hực cả lên giống như Lương Thu Yến là kẻ xấu vô số tội vậy. Lương Nam Phương hả hê lắm, tiếp tục châm thuốc uống rượu với vẻ mặt đắc ý. Nhưng không biết từ lúc nào mà mọi người chợt phát hiện ra một người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lương Nam Phương có vẻ cũng ý thức được, giật mình hỏi: “A Nguyên sao…? Tới làm gì vậy?” “Cô Phương, người nhà nói cô lập tức quay về”, A Nguyên lên tiếng. “Không về, không thấy bà đây đang uống rượu à?”, Lương Nam Phương bực bội nói Thế nhưng một giây sau người đàn ông đã đưa tay ra lật cả cái bàn. Rầm rầm. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai. Cả đám sợ hết hồn, trong đó có cả Lương Nam Phương. “Điên rồi”. Lương Nam Phương đứng bật dậy, trừng mắt với người đàn ông. Thế nhưng sắc mặt người này chỉ vô cùng bình tĩnh và lẳng lặng nhìn Lương Nam Phương. Lương Nam Phương khựng người. Cô ta dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. “Là ai…muốn gặp tôi sao?” “Người của chi thứ ba, ông cả và ông hai cũng đều có mặt”, A Nguyên thản nhiên nói. Lương Nam Phương nghe thấy vậy thì tái mặt. “Đi thôi, xe đang đợi cô ở ngoài rồi”, A Nguyên thản nhiên nói rồi rời khỏi quán bar. Lương Nam Phương loạng choạng, tỏ ra do dự. Thế nhưng sau đó cô ta chợt nhớ ra điều gì bèn vội vàng lấy điện thoại ra và bấm số. “Con đang ở đâu?”, đầu giây bên kia là một giọng nói trầm thấp. “Con đang ở quán bar. Bố…ở nhà…rốt cuộc sao thế ạ?”, Lương Nam Phương khóc dở mếu dở. “Không có gì, con cứ về trước đi”, giọng nói thản nhiên vang lên rồi đầu dây bên kia tắt máy.