Chương 1247 “Được rồi bố, đừng cãi nhau với chú ba nữa. Chuyện này đúng là do Nam Phương làm càn. Nếu đã cần xin lỗi thì sẽ không xin lỗi thiếu ai cả, nhưng không biết chú ba muốn Nam Phương xin lỗi ai?”, Lương Dự bình tĩnh hỏi. “Lâm Chính – con nuôi của Thu Yến và cả vợ của cậu ấy – Tô Nhu”, không đợi Lương Vệ Quốc lên tiếng thì Lương Phong Nghiêm đã nói trước “Cái gì, phải xin lỗi cả cái tên tiện nhận đó sao?”, Lương Nam Phương dựng tóc gáy, tức giận đáp: “Cháu không, có đánh chết cũng không”. “Cháu nói cái gì”, Lương Phong Nghiêm nổi giận. Lương Dự cũng đứng dậy, nhìn Lương Phong Nghiêm với vẻ vô cảm: “Nếu như là hai người này thì anh Nghiêm, xin lỗi, em không bao giờ để Nam Phương xin lỗi. Bất luận là con bé đã làm gì thì em cũng không bao giờ cho phép con bé cúi đầu trước hai người đó”. Dứt lời, cả Lương Vệ Quốc và Lương Phong Nghiêm đều bất ngờ. Không ai ngờ thái độ của Lương Dự lại cứng rắn như thế, thậm chí cả Lương Khánh Tùng cũng vậy. “Lương Dự, ý của em là gì?”, Lương Phong Nghiêm tức giận, trầm giọng hỏi. “Anh Nghiêm, anh đừng vội, để em nói hết đã”, Lương Dự cười nhạt: “Lâm Chính mà anh nói tới, em đã từng nghe qua. Em cũng biết cậu ta là người của nhà họ Lâm”. “Đúng vậy…”, Lương Phong Nghiêm chần chừ rồi gật đầu. “Theo như em biết, cậu ta đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi đúng không?”, Lương Dự nói tiếp. “Đúng vậy”, sắc mặt Lương Phong Nghiêm dần trở nên khó coi. “Không chỉ có vậy, cậu ta còn bị ép làm rể nhà họ Tô ở Giang Thành, cả ngày chẳng có việc gì làm, ăn bám vợ. Phải không?”, Lương Dự lại nói. Lương Phong Nghiêm há hốc miệng, không nói nên lời. Thực ra những chuyện này Lương Dự đều biết cả. Nhưng có vẻ như dù Lâm Chính sống chết thế nào thì cũng là chuyện của cậu ta. Chỉ cần cậu ta sống ổn là được. Ông ta giáo huấn cậu ta cũng chẳng qua là muốn cậu ta biết điều. Thế nhưng gia tộc lại cứ làm quá lên, bắt ông ta tới Giang Thành là sao? Lương Vệ Quốc đứng bên cạnh chỉ khẽ chau mày. Ông ta và Lương Hồng Anh đều biết thân phận thật của Lâm Chính. Cũng chính vì vậy mà Lương Vệ Quốc mới chịu đứng ra lên tiếng, nếu không thì nhà họ Lương lại sẽ có một kẻ địch lớn. Đồng thời, ông ta cũng cảm nhận được Lâm Chính không muốn để lộ thân phận của mình nên mới giấu. Ông ta tin, nếu ông ta giấu giúp anh thì chỉ nợ anh một món ân tình, còn nếu ông ta nói ra thi coi như sẽ bị cứt đứt toàn bộ mối quan hệ đối với anh. “Cái gì? Vợ nuôi sao? Vậy khác gì là đổ bỏ đi?” Lương Nghiêm Phong trầm mặt trong khi Lương Nam Phương phụt cười, chế nhạo. “Đúng vậy, một kẻ bỏ đi mà anh còn bắt Nam Phương đi xin lỗi, xin lỗi cả vợ của nó nữa. Anh không sợ chuyện này lan ra ngoài thì sẽ khiến nhà họ Lương mất mặt à?”, Lương Dự nhìn chăm chăm Lương Phong Nghiêm. Lời nói giống như một con dao sắc bén đâm vào ngực Lương Phong Nghiêm. Ông ta vội lùi lại, trừng mắt với Lương Dự nhưng không nói nên lời. “Ý cậu là gì? Sai thì phải nhận lỗi. Tô Nhu nhà người ta vì bảo vệ Thu Yến mới bị Nam Phương đánh. Nam Phương dám làm thì dám chịu, nhận sai xin lỗi, có gì đâu?”, Lương Vệ Quốc lập tức nói. Thế nhưng vừa dứt lời thì Lương Khánh Tùng đã nâng tông lên quãng tám: “Nhưng Nam Phương họ Lương!” Giọng nói của ông ta chấn nhiếp cả đám người. Lương Vệ Quốc đanh mắt nhìn Lương Khánh Tùng. Lương Khánh Tùng chỉ lạnh lùng nói với ông ta: “Xin lỗi cũng phải xem là trường hợp nào, là ai! Nếu như Lâm Chính, Tô Nhu là người tầm cỡ, thì tiểu bối xin lỗi là điều đương nhiên. Đằng này lại là hai kẻ bỏ đi. Nếu xin lỗi thì có lẽ nhà họ Lương sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đấy. Em không cần thể diện, nhưng anh thì cần”.