Chương 1249 “Thật sao? Vậy tốt quá rồi ạ”, Lương Sinh vui lắm. Lâm Chính cũng thở phào, gật đầu. Một lúc sau, anh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn hỏi: “Vậy tôi và Tô Nhu thì sao?” Thế nhưng lúc này Lương Vệ Quốc chỉ im lặng. Lâm Chính thấy vậy lập tức chau mày. Thế nhưng anh chỉ thản nhiên nói: “Xem ra nhà họ Lương…không coi Lâm Chính tôi ra gì rồi…” Nghe Lâm Chính nói vậy Lương Vệ Quốc cảm thấy tim đập thình thích. Ông ta vội vàng lên tiếng: “Lâm Chính, cậu đừng giận, chuyện này bố nuôi của cậu vẫn đang bàn luận. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để mọi người chịu uất ức đâu”. “Bố nuôi tôi vẫn còn đang phải bàn sao? Bàn kiểu gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi. “Nó đi tìm gia chủ rồi…cậu đừng lo lắng nữa. Bố nuôi cậu cũng đã nói, dù thế nào thì cũng sẽ đòi lại công bằng cho vợ cậu, dù chuyện có nhỏ đến đâu, chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc xử lý”. “Đây không phải là chuyện nhỏ”, Lâm Chính chau mày: “Vợ tôi chịu uất ức có thể đối với cô ấy không là gì, chỉ bị trầy xước đôi chút. Nhưng đối với thôi thì không! Vợ tội bị uất ức, dù là một chút thôi thì cũng còn hơn là giết tôi nữa”. Lâm Chính không hề nói quá. Anh thà chịu uất ức chứ không cho phép những người bên cạnh mình bị như vậy. “Tôi biết rồi”, Lương Vệ Quốc thở dài. “Tôi không biết bố nuôi tôi định dùng cách gì để giải quyết vấn đề này nhưng tôi không hi vọng bố tôi vì vợ tôi bị uất ức mà cũng phải chịu thiệt thòi. Tôi đã hứa với ông ấy, trong vòng ba ngày, tôi sẽ nhịn và chờ đợi”, Lâm Chính nhắm mắt, không nói gì nữa. Lương Vệ Quốc nghe thấy vậy thì ngập ngừng. Cuối cùng ông ta lắc đầu, đi tới bên cạnh Lương Sinh: “Lương Sinh, cháu chăm sóc cho cậu Lâm. Nếu cậu cần gì thì cứ nói với Lương Sinh nhé, ông già này không ở lại lâu nữa”. “Ông bận đi nhé”, Lâm Chính gật đầu. Lương Vệ Quốc cúi đầu rồi rời đi. Không gian lại trả về vẻ yên tĩnh như bình thường. Lúc này Lâm Chính bắc đầu cảm thấy tức giận. Thế nhưng bố nuôi của anh đang cố gắng xử lý công việc, anh có tức cũng không biết xả ở đâu, đành phải đợi ba ngày thôi. “Nhà họ Lương, hi vọng đừng để tôi thất vọng”, Lâm Chính lầm bầm. Lương Sinh nghe thấy vậy thì giật mình. Cạch! Lúc này, cánh cửa lại được mở ra. Sau đó một cô gái xách túi LV bước vào. Trông cô ta vô cùng thời thượng, để tóc mái, trang điểm nhạt, ngũ quan tinh tế giống như một búp bê. Cô ta có dáng người uyển chuyển, vòng nào ra vòng đó, tuổi tầm 17. Sau khi bước vào, cô ấy tò mò nhìn Lâm Chính, Lương Sinh và lên tiếng: “Anh Lương Sinh, sao anh lại ở đây?” “Tiểu Điệp? Em cũng tới rồi à? Em tới thăm mẹ phải không. Bà ấy đang ở bên trong”, hai mắt Lương Sinh sáng lên. “Tiểu Điệp? Em là Lương Tiểu Điệp à?”, Lâm Chính ngạc nhiên. “Ấy? Anh biết tôi à?”, cô gái nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò. “Đương nhiên rồi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Anh là Lâm Chính. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng anh tin em từng nghe qua”. “Lâm Chính sao?” Cô gái giật mình, trợn tròn mắt trông vô cùng dễ thương. Thế nhưng một lúc sau cô ta hừ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ. Hóa ra là anh à? Anh chính là Lâm Chính – kẻ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm đúng không? Đương nhiên là tôi có nghe nói rồi”.