Chương 1272 Lương Khánh Tùng trầm ngâm một lát, rồi nói với Lương Dự: “Nể mặt thần y Lâm của chúng ta, đi gọi Nam Phương đến đây đi. Dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này trước đã”. “Bố, liệu có phải là chuyện của Thu Yến và hai người ở Giang Thành kia không? Dù sao thần y Lâm này cũng đến từ Giang Thành”, Lương Dự dè dặt hỏi. “Nếu đúng là như vậy thì lại càng khó giải quyết. Thần y Lâm có thể đến nhà họ Lương ta để đòi lại công bằng cho hai người Giang Thành kia, thì càng cho thấy bọn họ có thần y Lâm chống lưng. Chẳng phải tên Lâm Chính kia là con nuôi của Thu Yến sao? Nếu vậy thì chẳng phải chúng ta có thể thuận thế móc nối với thần y Lâm sao? Bảo Nam Phương xin lỗi thì có sao chứ? Bây giờ đang có bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo thần y Lâm. Theo bố biết, thế gia Tư Mã đã có hành động rồi. Nếu chúng ta có thể nhanh hơn họ một bước, giành được thần y Lâm thì chắc chắn sẽ có ưu thế rất lớn trong đại hội”, Lương Khánh Tùng nhỏ giọng nói. Lương Dự nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên: “Vẫn là bố có cao kiến”. “Không còn nhiều thời gian nữa, đi đưa Nam Phương đến đây, cúi đầu với thần y Lâm thì chúng ta cũng không mất mặt!”. “Vâng”. Lương Dự gật đầu, lập tức bảo A Hào chạy đi. Người nhà họ Lương xì xào khe khẽ, có người nhìn Lâm Chính với ánh mắt hình viên đạn, có người tỏ vẻ kiêng dè, đại sảnh có chút ồn ào. “Đội trưởng, nếu người này thực sự muốn đại náo nhà họ Lương, thì chúng ta cũng giúp cậu ta thật sao?”, đúng lúc này, một binh vương bước tới bên cạnh gã đội trưởng kia, lén nhìn Lâm Chính một cái, nhỏ giọng hỏi. “Giúp chứ, đương nhiên phải giúp rồi, đích thân Chủ tịch hạ lệnh, bảo chúng ta bằng mọi giá phải đáp ứng mọi yêu cầu của cậu Lâm này, lời của Chủ tịch mà các cậu dám không nghe sao?”, gã đội trưởng hừ một tiếng. “Nhưng… nói thật là tuy các anh em ở đây đều là binh vương đến từ các nơi, thực lực siêu phàm, nhưng chỉ dựa vào chúng ta… mà muốn lật đổ cả nhà họ Lương? Sợ rằng đây chỉ là chuyện hoang đường thôi, theo tôi được biết, căn cơ của nhà họ Lương không hề tầm thường, không phải những hạng tép riu mà chúng ta động đến trước đó đâu…” “Sao cậu nhiều lời thế nhỉ? Chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, nếu cậu sợ thì mau cút đi”. “Đội trưởng, không phải là tôi sợ, tôi chỉ… chỉ có chút lo lắng…” “Lo lắng? Hừ, tôi biết sự băn khoăn của cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, chúng ta không nói nhất định phải lật đổ nhà họ Lương mà đúng không?”. “Đội trưởng, vậy ý của anh là…” “Chúng ta cứ theo cậu Lâm này đi, nếu thực sự không đấu lại được với nhà họ Lương thì chúng ta rút! Tôi nghĩ chắc chắn cậu Lâm này cũng không muốn làm càn ở đây đâu”, đội trưởng binh vương cười nhạt nói. Tên binh vương kia nghe thấy thế, tức thì tỉnh ngộ: “Cũng phải… nói cho cùng thì chúng ta vẫn phải chuồn, bây giờ chỉ là phô trương thanh thế thôi”. “Chẳng thế thì sao? Nếu không có chúng ta, cậu nghĩ cậu Lâm này dám ngồi đây bình thản như không thế này chắc?”, gã đội trưởng binh vương cười nói. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào. Mọi người đều dừng bàn tán, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy A Hào đang kéo một cô gái trang điểm đậm chạy về phía này. Hình như cô gái rất không tình nguyện, nhưng không khỏe bằng A Hào, nên bị ép buộc kéo đi. “A Hào, mẹ kiếp anh bỏ tay ra cho tôi, tôi còn phải đi tham gia party nữa, mau bỏ tay ra thằng chó này!”, Lương Nam Phương tức giận la hét, vừa đá vừa đánh vừa cào cấu A Hào.