Chương 1292 “Ức hiếp người quá đáng!”, Mã Hải tức giận, muốn dừng xe đi xuống. “Đi thôi”, Lâm Chính nói. “Cậu Lâm…”. “Về!”, Lâm Chính lại quát lên, vẻ mặt nghiêm túc. Mã Hải siết chặt vô lăng, tức đến mức phổi như sắp bị lửa thiêu cháy. Nhưng Lâm Chính đã lên tiếng, ông ta cũng không làm gì được, chỉ đành đạp ga rời khỏi Kỳ Dược Phòng. Dù đã đi rất xa, Mã Hải vẫn có thể nghe được tiếng giễu cợt của Kỳ Dược Phòng. Đừng nói là Mã Hải, ngay cả những vệ sĩ đi theo cũng nhịn một bụng tức. Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng. Chủ tịch Lâm không giận sao? Mã Hải không thể hiểu được. Cho đến khi đến công ty Dương Hoa, vào phòng làm việc, Lâm Chính mới lên tiếng. “Mau cử người đến tỉnh Quảng Liễu một chuyến”. Mã Hải ngạc nhiên: “Chủ tịch Lâm, đến tỉnh Quảng Liễu làm gì?”. “Triệu tập nhân thủ”. Lâm Chính lấy giấy bút từ trên bàn làm việc ra, sau đó viết một dãy số điện thoại và tên họ, đưa cho Mã Hải. Mã Hải đọc được thì kinh ngạc biến sắc. “Chủ tịch Lâm, nếu… nếu vậy thì để tôi đích thân đi một chuyến”, hơi thở Mã Hải run rẩy, vội vàng đứng dậy. “Không cần, tùy tiện cử một người đi là được. Nói với bọn họ, lần hành động này tôi không cần bọn họ đích thân đến Kỳ Dược Phòng, nhưng tôi hi vọng bọn họ có thể hành động, mặc kệ bọn họ dùng cách gì, sử dụng sức mạnh gì, tôi chỉ muốn bọn họ đạt được một mục tiêu, làm suy yếu bất kỳ sức mạnh nào của Kỳ Dược Phòng, hiểu chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh nói. “Bất kỳ sức mạnh nào? Làm suy yếu đến trình độ nào?”. “Kỳ Dược Phòng mở bao nhiêu tiệm thuốc, tôi muốn bọn họ đóng cửa bấy nhiêu tiệm thuốc, bọn họ thu nhận bao nhiêu học trò, tôi muốn bọn họ mất đi bấy nhiêu học trò!”. “Chuyện đó… tôi hiểu rồi, nhưng Chủ tịch Lâm… chỉ dựa vào những sức mạnh này của tỉnh Quảng Liễu mà muốn động vào Kỳ Dược Phòng vẫn khá khó khăn. Dù gì bọn họ cũng ở Quảng Liễu, chuyện có thể làm được rất có hạn. Nếu muốn động vào Kỳ Dược Phòng, vẫn phải có sự giúp đỡ của nguồn lực khác”, Mã Hải do dự một lúc, cẩn thận nói. “Bây giờ điều động cả Tập đoàn Dương Hoa lẫn Huyền Y Phái, không tiếc bất cứ giá nào, tiến hành tấn công Kỳ Dược Phòng, tổn thất bao nhiêu cũng không quan trọng”. “Vâng, Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu. “Ngoài ra, ông hãy cho người đến những nơi này”, Lâm Chính lại lấy giấy bút ra, viết gì đó lên trên, sau đó đưa cho Mã Hải. Mã Hải xem qua, sự chấn động trên mặt càng đậm thêm. Ông ta cảm nhận được hơi thở của mình đã ngưng lại. Chốc lát sau, ông ta run rẩy cất tờ giấy vào, âm thầm nuốt nước bọt. “Mau đi làm đi”. “Vâng… Chủ tịch Lâm. Nhưng mà, cậu bảo người khác đi thông báo cho những nơi này, vậy… vậy còn tôi thì sao?”, Mã Hải cẩn trọng hỏi. “Ông đại diện tôi đến Yên Kinh một chuyến”, Lâm Chính nói.