Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 1332

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1332 “Chúa ơi…”, Smith kinh hãi, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó. Tiểu Cụ và các vệ sĩ khác cũng ngây ra. Tình thế xoay chuyển như vậy khiến người ta không thể ngờ được. “Ha ha ha ha…”. Sóc Phương đã cười thành tiếng, điên cuồng bò dậy từ dưới đất. Lâm Chính nhanh chóng rút châm từ trên vai xuống đâm vào tim, lại nhanh chóng điểm vài huyệt quan trọng, sau đó mới đứng dậy. “Thần y Lâm, hình như anh hơi ngu xuẩn, hơi ngây thơ rồi! Tôi chỉ mới dập đầu hạ mình với anh, mà anh đã buông lỏng cảnh giác? Đúng là buồn cười”, Sóc Phương lắc đầu cười khẽ, súng bỏ túi đã không còn đạn, nếu không, có lẽ anh ta vẫn sẽ không do dự bắn vào Lâm Chính. “Tôi cứ ngỡ là anh biết nhún nhường, không ngờ anh không phải nhún nhường mà là một con rắn độc!”, Lâm Chính ho khan hai tiếng, miệng nôn ra máu, nói. “Rắn độc? Chưa ai đánh giá tôi như vậy, có lẽ chưa có ai dồn tôi đến bước đường này… Thần y Lâm, anh nên cảm thấy tự hào, thực lực của anh đúng là khiến tôi khâm phục. Đáng tiếc, anh đã thất bại dưới tay tôi. Để giữ thể diện cho tôi, khiến người đời không biết được tôi từng quỳ trước người khác, tự tát tai, cầu xin tha thứ, tôi phải giết anh giữ kín bí mật này, anh có hiểu không?”. Dứt lời, Sóc Phương đi về phía vệ sĩ bị điểm huyệt, dự định lấy súng trong tay người đó để giết Lâm Chính. Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu: “Sóc Phương, tôi phải thừa nhận là tôi sơ ý, nhưng… tôi chưa thua”. “Anh có ý gì?”, Sóc Phương nhíu mày. Lâm Chính không nói. Lúc này, dường như Sóc Phương ý thức được điều gì, vội vàng cất bước chạy về phía vệ sĩ đó, thò tay tới định lấy súng. Vào giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, một cây châm bạc đột nhiên phóng tới, nhanh chóng cắm vào tay Sóc Phương. “Á!”. Sóc Phương kêu lên xé ruột xé gan, ngay sau đó rút cây châm bạc trên mu bàn tay ra. Nhưng khi anh ta vừa rút châm bạc. “Á!”. Tiếng la thảm thiết của Sóc Phương càng dữ dội hơn, hơn nữa bàn tay đã rút châm buông thõng xuống dưới, hoàn toàn mất đi cảm giác. Đó là công hiệu từ cây châm bạc của Lâm Chính. Sóc Phương hoàn toàn không xem lại, mặt mày dữ tợn, giơ cánh tay kia định với lấy cây súng. Nhưng lần này, thứ ngăn cản anh ta không phải châm bạc, mà là… một bàn tay! Bộp! Tiếng động to rõ vang lên. Cổ tay của Sóc Phương lại bị chụp lấy lần nữa. Người chụp cổ tay anh ta chính là Lâm Chính! Cảnh tượng này giống hệt như lúc Sóc Phương muốn nắm lấy tay Tô Nhu hôn tay theo phép lịch sự. Đồng tử của Sóc Phương thu hẹp, cơ thể run bắn, gian nan ngẩng đầu lên. Lại thấy Lâm Chính đang yên tĩnh đứng trước mặt anh ta, thản nhiên nhìn anh ta. “Sao… có thể? Vì sao anh còn có thể cử động? Không phải anh… anh đã trúng ba viên đạn rồi sao?”, Sóc Phương há miệng, lắp bắp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio