Chương 1343 “Nhưng… thần y Lâm đến”, giảng sư Châu nói: “Bây giờ cậu ta đang đứng ở cổng, nói muốn gặp phòng chủ”. Phòng chủ Kỳ Dược Phòng dẫn theo Phùng Thạch và một đám thiên tài vội vã chạy ra ngoài cổng. Lúc này ở ngoài cổng người đông như kiến, hầu hết các giảng sư cũng có mặt. Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt. Những tiếng chửi rủa và cười nhạo vang lên. “Chà, lũ khốn kiếp Huyền Y Phái đến rồi kìa!”. “Chẳng phải bọn mày vừa mới mua Nông Dương Hoa rồi sao? Còn không mau cút về sắc thuốc đi? Nếu chậm trễ thì Nông Dương Hoa sẽ mất tác dụng đấy, nếu vậy thì mấy tỷ tệ kia sẽ công cốc mất”. “Đồ không biết tốt xấu, đối đầu với Kỳ Dược Phòng bọn tao? Bọn mày cũng xứng sao? Bây giờ thì biết sự lợi hại rồi chứ?”. “Ha ha ha…” Tiếng cười châm chọc vang lên không ngớt. Đối mặt với lời chế giễu của đám học sinh này, các giảng sư của Kỳ Dược Phòng chỉ cười không nói gì, cũng không ngăn cản. Người của Huyền Y Phái tức đến nỗi toàn thân run rẩy. “Phòng chủ đến, phó phòng chủ đến!”. Đúng lúc này, không biết là ai kêu lên. Xung quanh yên tĩnh hơn một chút. Sau đó, đám người tự động giãn ra, mấy người phòng chủ Kỳ Dược Phòng bước tới trước cổng. Bên ngoài có không ít người của Huyền Y Phái. Dưới đất còn có rất nhiều cáng được xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc cáng đều có một người bị đứt gân tay chân đang nằm. Bọn họ chính là những người từng bị Kỳ Dược Phòng làm cho bị thương. Lâm Chính mặt không cảm xúc đứng ở giữa bọn họ, nhắm hai mắt lại, dường như đang dưỡng thần. Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đi tới, đánh giá Lâm Chính một lượt, bình thản nói: “Thần y Lâm? Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Cậu quả nhiên giống với lời đồn, đúng là tuổi trẻ tài cao!”. “Vào thẳng chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”, Lâm Chính mở mắt ra: “Hà Linh Hoa đâu?”. “Hà Linh Hoa?”. Lông mày của phòng chủ Kỳ Dược Phòng cau lại, rồi giãn ra, cười đáp: “Đúng rồi, thần y Lâm nói là cho chúng tôi một ngày để giao Hà Linh Hoa ra. Nếu không giao thì thần y Lâm sẽ tiêu diệt Kỳ Dược Phòng của chúng tôi, nhưng không biết cậu định tiêu diệt chúng tôi kiểu gì đây?”. Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức cười ầm lên. “Ha ha ha…” Tiếng cười như sấm, dường như có thể vang xa cả trăm dặm. Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, tức không thốt nên lời. “Chúng ta cứ tính từng món nợ đi, ông cũng thấy đấy, những người này của tôi chắc hẳn là do người của ông làm bị thương chứ gì? Ông định giải thích thế nào đây?”, Lâm Chính lại hỏi. “Nếu Kỳ Dược Phòng chúng tôi sắp bị các cậu tiêu diệt rồi thì các cậu còn đòi chúng tôi giải thích gì nữa? Lẽ nào một Kỳ Dược Phòng vẫn chưa đủ làm lời giải thích cho các cậu sao”, giảng sư Châu không nhịn được bật cười.