Chương 1352 Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng. Tại sao thần y Lâm lại không né tránh mà ngược lại cứ đứng im một chỗ như vậy chứ? “Anh ta đang làm gì vậy?” “Lẽ nào anh ta là kẻ ngốc sao?” “Không phải là từ bỏ rồi đấy chứ?” “Có vẻ không giống. Nếu là từ bỏ thì sao lại có thể giải được cả độc dược của phòng chủ chứ?” Người của Kỳ Dược Phòng xì xầm, để lộ vẻ lo lắng. “E rằng…chỉ có một lý do có thể giải thích mà thôi…”, lúc này một học sinh của Kỳ Dược Phong lắp bắp nói. Dứt lời, giảng sư Đường ở bênh cạnh lập tức quát: “Viên Hoa! Ngậm miệng lại!” Học sinh tên Viên Hoa run bắn người, cúi đầu im bặt. Rất nhiều học sinh mặt cắt không ra máu. Ý của Viên Hoa là gì, ai cũng hiểu cả. Đối phương có thể giải được độc của phòng chủ thì có nghĩa là anh không sợ phòng chủ. Đến cả độc dược phòng chủ tung ra mà anh ta còn không buồn né thì ai cũng hiểu. Có lẽ…thần y Lâm đã không còn coi phòng chủ là gì nữa rồi. Rất nhiều người nín thở. Họ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh cũng chờ đợi độc tố phát tác dụng. Số độc trong tay của phòng chủ không còn nhiều nữa. Thời gian chuẩn bị quá ngắn nên không thể nào luyện được nhiều, hơn nữa dược liệu cũng có hạn. Vì có ai ngờ phòng chủ đã dùng bảy, tám loại độc tố rồi mà vẫn không thể nào hạ gục được thần y Lâm. Có lẽ cả phòng chủ cũng không ngờ tới. Hai đợt độc tố được tung ra, phòng chủ khựng người. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, đợi độc tố phát tác dụng bằng vẻ lo lắng. Thực ra ông ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Đối phương căn bản không có ý né tránh. Ông ta tin không phải là đối phương ngốc mà là…đối phương tự tin. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu ta không thể nào phớt lờ độc dược của mình như vậy được”, phòng chủ đanh mắt, miệng lầm bầm. Nhưng ngay sau đó…toàn bộ những hiện tượng về độc tố trên người Lâm Chính đều biến mất! Lớp da lấm chấm những nốt vàng của anh cũng trở lại bình thường, đôi mắt anh tối sầm. Một lúc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Nếu không phải trên áo vẫn còn những vết loang lổ thì có lẽ không ai dám tin là anh từng bị trúng độc. Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vội lùi lại vài bước. Cơ thể ông ta loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Mặt thất kinh. Còn những người ở xung quanh đã hóa đá từ lâu rồi. Con ngươi của đám đông như muốn lòi ra ngoài. Họ há hốc miệng. “Rốt cuộc…là chuyện gì vậy…?”, phòng chủ của Kỳ Dược Phòng nhìn Lâm Chính như người mất hồn. “Ông muốn biết đáp án không?”, Lâm Chính gật đầu: “Thôi được, để tôi nói cho ông biết nhé”. Nói xong, anh há miệng lấy ra một viên đan dược. Viên đan dược này trước đó Lâm Chính đã ngậm vào miệng. Lúc này nó đã biến thành màu đen kịt như một cục than, hoàn toàn khác với màu sắc lúc đầu. Mọi người nhìn chăm chăm viên đan dược. Phòng chủ cũng không ngoại lệ. “Cái này…dùng để giải độc cho cậu sao?” “Đúng vậy, chính là cái này. Bất cứ độc tố nào mà gặp phải nói thì cũng đều vô tác dụng. Chỉ cần có nó thì độc tố của ông chẳng thể nào uy hiếp được tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói. “Đây…đây là gì vậy? Là đan dược do cậu luyện chế sao?” “Đương nhiên là do tôi luyện chế rồi. Hơn nữa còn được luyện ra từ dược liệu của Kỳ Dược Phòng đấy”, Lâm Chính bóp nhẹ, viên thuốc vỡ ra, bên trong là những thứ mà mọi người đều có thể nhận ra được thành phần.