Chương 1357 Phòng chủ run rẩy, không nói nên lời. Có rất nhiều người lấy điện thoại ra âm thầm bấm giờ. Nếu là người khác thì có thể mọi người không tin, nhưng đây là thần y Lâm, không tin không được. Dù sao thì khả năng dược thuật của anh cũng trên cơ phòng chủ cơ mà. Anh nói có thể giải được độc thì chắc chắn là có thể…Nhưng đúng lúc này, phòng chủ đột nhiên quay người định bỏ chạy. Một giây sau, Lâm Chính phóng một cây châm ra đâm thẳng vào lưng ông ta. Á! Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ông ta ngã ra đất. Đám đông kinh hãi. Phùng Thạch định lao lên nhưng sau khi do dự thì lại đứng nguyên tại chỗ. Lâm Chính bước tới, lấy từ trong người ra một thứ bột, chấm đầu kim vào và châm lên người phòng chủ. Một châm ghim vào cơ thể. Phòng chủ gào lên như muốn phá nát phổi. Ngay sau đó cả người ông ta như bị điện giật, co giật một hồi rồi hai mắt trợn ngược, bất động. “Cậu đã làm gì phòng chủ?”, Phùng Thạch vội vàng kêu lên. “Yên tâm. Ông ta chưa chết. Tôi chỉ muốn nói với ông ta đây mới là độc mạnh nhất”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Độc mạnh nhất sao?” “Thuốc độc này vốn có thể giết chết ông ta, nhưng tôi chỉ dùng một lượng cực nhỏ nên chưa chết được. Tạm thời toàn bộ kinh mạnh của ông ta bị tổn thương vĩnh viễn. Có lẽ cả đời này chỉ nằm trên giường được thôi. Yên tâm đi, loại độc này bao gồm cả tôi cũng không chữa được. Phòng chủ đã trở thành phế vật rồi. Giờ phòng chủ mới của Kỳ Dược Phòng là tôi”, Lâm Chính nói. Anh quát lên. Câu nói vang lên, tất cả những người có mặt đều hóa đá. Thần y Lâm đã lấy được Kỳ Dược Phòng rồi sao? Rất nhiều người của Kỳ Dược Phòng vẫn còn đang hoang mang, cảm giác như mình đang nằm mơ. Thế nhưng phòng chủ đang nằm bất động ra đất thì không thể là giả được. Phùng Thạch đứng ngây như trời trồng. Giảng sư Chu, giảng sư Đường trố tròn mắt. Giảng tư Tư Đồ thì thở dài lắc đầu. Đám học sinh thiên tài thì đã đứng ngây như phỗng từ lâu… “Phùng Thạch, mau đi làm nghi thức bàn giao đi”, Lâm Chín lấy huyết thứ ra, bình tĩnh nói. “Thần y Lâm. Cậu…hại phòng chủ…mà còn muốn chiếm luôn cả Kỳ Dược Phòng sao? Thật vô lý…”, Phùng Thạch run rẩy, chỉ tay vào Lâm Chính và quát lớn. Người của Kỳ Dược Phòng có thể thần phục Lâm Chính nhưng ông ta thì không. Bởi vì ông ta đã nhiều lần đối đầu với Huyền Y Phái. Hơn nữa lần này người đưa ra chủ ý phá hủy Huyền Y Phái chính là ông ta, nếu như Lâm Chính mà truy cứu thì ông ta xong đời. Vì vậy Phùng Thạch chỉ có duy nhất một con đường có thể đi. Đó là bất phục thần y Lâm. Dứt lời, Lâm Chính bước tới trước. Phùng Thạch giật mình. “Cậu định làm gì?” Bốp! Lâm Chính tát thẳng vào mặt Phùng Thạch. Mặt Phùng Thạch lật qua một bên, ông ta ôm má, nhìn Lâm Chính bằng vẻ kinh hoàng. “Cậu dám đánh tôi?” “Tôi là phòng chủ của Kỳ Dược Phòng, sao lại không có quyền đánh ông? Ông là cái thá gì?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Cậu…cậu…Tên họ Lâm này, tôi nói cho cậu biết. Cho dù cậu có dùng thủ đoạn này để chiếm Kỳ Dược Phòng thì chúng tôi cũng không chấp nhận. Phùng Thạch tôi hôm nay dù có chết ở đây, cũng không bao giờ nhận cậu là phòng chủ! Cậu đừng hòng!”, Phùng Thạch tức tới mức bại hoại, hét lên. “Nói hay lắm. Thần y Lâm, thủ đoạn của anh có phải là hơi quá đáng không? Phó phòng chủ dù dì cũng là người quản lý của chúng tôi, dù có thể nào thì địa vị của ông ấy vẫn thế. Tại sao anh lại ép người quá đáng như vậy?”, lúc này, một học sinh đứng ra. Những người quen với học sinh này đều nhận ra đây là đệ tử của Phùng Thạch, vào lúc then chốt như thế này đương nhiên là phải đứng ra nói đỡ cho ông ta.