Chương 1384 “Mẹ”, Tô Dư vội vàng kêu lên. Thế nhưng cô ta chưa nói hết thì lập tức đã bị Lưu Mãn San ngăn lại. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính như đang đợi câu trả lời của nah. Lâm Chính chau mày, không hiểu ý tứ của Lưu Mãn San, nhưng anh vẫn gật đầu: “Bác nói đi, là chuyện gì”. “Tôi muốn sau này cậu đừng dính lấy con gái tôi nữa. Từ nay về sau tôi không cho phép cậu được xuất hiện trước mặt người nhà tôi. Nghe rõ chưa?”, bà ta lạnh giọng nói. Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ. Lưu Mãn San đang định làm gì vậy? Tô Dư trợn tròn mắt. Tô Quảng thì cảm thấy hoang mang. Còn Tô Thái cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói giọng khàn khàn: “Mãn San, ý bà…là gì vậy?” “Không có ý gì. Tên họ Lâm kia, cậu có đồng ý hay không?”, Lưu Mãn San cười lạnh. “Mẹ, con không đồng ý!”, Tô Dư phản đối, ôm lấy Lưu Mãn San và khóc nức nở. “Tô Dư, mẹ muốn tốt cho con, con muốn trở thành một Tô Nhu thứ hai hả?”, Lưu Mãn San đanh mặt. “Mãn San, bà nói cho rõ? Là chuyện gì?”, Tô Thái cảm thấy có gì đó không ổn bèn lập tức hỏi dồn. “Ông đúng là không quan tâm chút gì tới con gái mình cả. Ông có biết con gái mình sắp nổi tiếng rồi không?”, Lưu Mãn San trừng mắt với Tô Thái. Tô Thái nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ. “Mẹ, rốt cuộc mẹ định nói gì? Hôm nay mẹ làm sao thế?”, hai mắt Tô Dư đỏ hoe, cô ta cảm thấy mẹ mình có gì đó rất mờ ám. Thế nhưng Lưu Mãn San chỉ cười khi nhìn thấy Tô Dư đang rưng rưng nước mắt: “Con gái à, con đừng có giấu nữa, mau nói cho bố mẹ biết đi”. “Mẹ, mẹ nói gì mà con không hiểu?” “Còn giấu à? Trên mang đang lan truyền đầy ra đấy. Con tưởng mẹ không biết gì sao?”, Lưu Mãn San cười khẩy, lấy điện thoại ra mở app lên và phát một đoạn video”. Đám đông lần lượt quay qua nhìn. Trong video là hình ảnh Tô Dư cùng Tào Tiểu Kiều đang gặp mặt Tống Kinh ở nhà hàng Ái Cầm Hải. Đoạn video này có lẽ được khách trong nhà hàng quay lại. “Đây là…Tô Dư sao?”, Tô Quảng sà tới, trố tròn mắt. “Đúng vậy. Người này các người có biết là ai không? Là Tống Kinh, người đã quay bộ phim “Hoắc Quyền tông sư đấy”, Lưu Mãn San nói. “Hả? Là ông ta à?”, đám người Tô Thái nín thở. “Tô Dư, nói cho mẹ biết, có phải là đạo diễn Tống đã ký hợp đồng đóng phim với con rồi không?”, Lưu Mãn San cười hỏi. Tô Dư sững sờ nhìn mẹ, mơ hồ hiểu ra được điều gì đó bèn gật đầu: “Vâng…” “Vậy thì đúng rồi!” Lưu Mãn San nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Lâm Chính, giờ cậu còn gì để nói không?” “Cái gì cơ?”, Lâm Chính hoang mang, không hiểu nổi ý của Lưu Mãn San. “Hừ! Đừng giả vờ giả vịt! Đồ vô dụng này! Cậu tưởng tôi không biết sao? Cậu biết là Tô Nhu sắp ly hôn với cậu. Vì vậy cậu mới vội vàng tìm tới đây, bám lấy con gái tôi, đúng không?”, Lưu Mãn San hừ giọng. “Cái gì?”, Lâm Chính thất kinh. Tô Dư cũng hết hồn: “Mẹ…Sao mẹ lại có thể nghĩ như vậy chứ?” Có lẽ…Lưu Mãn San coi Lâm Chính là trai bao thật rồi. Mặc dù về góc độ nào đó thì có vẻ như cũng rất hợp lý. “Con bé này, đừng tưởng là mẹ không biết gì. Thời gian gần đây chẳng phải thằng Lâm Chính cứ bám lấy con là gì?”, Lưu Mãn San hỏi.