Chương 1402 “Cái gì?”, anh Lý khựng người, sắc mặt tối đen nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười dịu dàng: “Nếu đã vậy thì …thôi được, tôi ở trong đợi cô”, nói xong, anh ta bước vào trước. “Anh ta làm một khách hàng quan trọng của em. Tô Dư cũng mời em tới đây. Em vốn định từ chối vì công ty còn nhiều việc quá. Em làm không hết. Thế nhưng vị khách này cũng mời nên em phải suy nghĩ cho cả công ty nữa. Thế là em đồng ý, vì liên quan tới tương lai của công ty”, Tô Nhu ngập ngừng. “Em không cần giải thích, vì trước giờ em cũng chưa bao giờ giải thích điều gì với anh cả”, Lâm Chính thản nhiên nói. Tô Nhu giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Sau đó cô khẽ gật đầu, cười chua chát: “Đúng vậy..” “Đừng nghĩ nhiều nữa, anh có thể hiểu được. Em làm việc mình cần làm đi”, Lâm Chính xua tay, mỉm cười. Tô Nhu không nói gì, cô cảm thấy không thoải mái. “Chúng ta cùng vào trong đi”, Tô Nhu nói. “Ừ”, Lâm Chính gật đầu, bước vào. Những cặp đôi khác đều khoác tay nhau cười nói vui vẻ. Biểu cảm của Tô Nhu và Lâm Chính thì vô cùng kỳ lại. Lâm Chính trông khá ung dung, Tô Nhu thì cảm thấy thật nặng nề. Mối quan hệ giữa hai người đã có chút thay đổi. Nếu là trước đây, Tô Nhu sẽ ghét Lâm Chính ra mặt, còn bây giờ thì cô đã có cái nhìn khác về anh rồi. Ít nhất, có thể coi nhau như bạn bè… Buổi tiệc được tổ chức trong khách sạn lớn. Lúc này đèn bật sáng, người nườm nượp bước vào. Không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều những người phụ nữ ăn mặc sang trọng và những người đàn ông tuấn tú đi đi lại lại trong đoàn người. Cũng có không ít nhân vật tai to mặt lớn được những người khác vây quanh. “Tô Nhu, bên này”. Tiếng gọi vang lên. Đó là anh Lý đang ngồi ghế sô pha vẫy tay với Tô Nhu. Bên cạnh anh ta là vài người nam nữ ăn mặc hết sức sang trọng. Từ cách ăn diện có thể thấy bọn họ không phải người tầm thường. “Tô Nhu, em bận đi. Anh đi qua đi lại xem thế nào”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Không! Anh đi cùng em!”, Tô Nhu giữ tay Lâm Chính, kéo về phía anh Lý. “Hả?” Lâm Chính sững sờ. Anh Lý ở phía bên này thì chau mày. “Anh Lý, ngại quá. Để anh phải đợi lâu rồi”, Tô Nhu vừa kéo Lâm Chính vừa mỉm cười xin lỗi”. “Không sao, không sao…”, anh Lý tỏ ra không bận tâm, vẫn cười hiền hòa, thế nhưng đôi mắt anh ta đã ánh lên vẻ lạnh giá. “Nào nào nào, ngồi đi. Đều là bạn cả, đừng khách sáo?”, anh Lý tươi cười nói. “Cảm ơn”, Tô Nhu mỉm cười gật đầu, cùng Lâm Chính ngồi xuống. “Giám đốc Lý, đây là cô Tô Nhu phải không? Đúng là như anh nói, thật đẹp”, một người đàn ông tầm 30 tuổi nhìn Tô Nhu, mỉm cười. Nụ cười của anh ta có phần mờ ám. “Danh tiếng của chủ tịch Tô mà mọi người còn không biết sao? Là viên ngọc của Giang Thành đấy, là nữ thần của vô số đàn ông trong thành phố nữa cơ, cô ấy nổi tiếng lắm”, một cô gái trang điểm đậm nói bằng giọng điệu có phần kỳ quái. “Chẳng trách giám đốc Lý của chúng ta lại điên đảo như vậy. Nhưng nói đi phải nói lại sao chủ tịch Tô lại nổi tiếng thế nhỉ?”, một cô gái cười hi hi hỏi lại. Câu nói này khiến sắc mặt Tô Nhu trở nên mất tự nhiên. Quả nhiên, cô gái trang điểm đậm bèn nhếch môi, mỉm cười: “Cô không biết à, chủ tịch Nhu từng kết hôn rồi”.