Chương 1417 Lời nói của Tống Kinh khiến những người có mặt đều thất kinh. Đến ngay cả những quan khách cố tình đứng gần cũng sững sờ. Lưu Mãn San cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người như mất hồn. “Đạo diễn Tống…chuyện này là thế nào vậy? Không phải ông đã quyết định con gái tôi sẽ là diễn viên chính sao? Sao giờ lại đột nhiên thay đổi rồi”, Tô Thái đột nhiên đứng dậy hỏi. “Đạo diễn Tống!” Lưu Mãn San thất kinh, vội vàng đuổi theo. Đúng lúc này bà ta bị trợ lý và những người đi cùng Tống Kinh ngăn lại. “Đạo diễn Tống! Ông không thể như vậy được. Con gái tôi mới là số một, không được đổi người khác! Đạo diễn Tống. Ông giải thích cho tôi”, Lưu Mãn San hét lên, khuôn mặt trở nên vô cùng méo mó. Tô Thái tay chân lạnh ngắt. Còn Tô Dư thì không có phản ứng gì nhiều. Bởi vì bản thân cô ta cũng không muốn đi diễn nữa. Bố mẹ mà có thái độ thế này thì cô ta còn mặt mũi nào đóng phim nữa đây? Đây là vị trí do Lâm Chính giành lấy cơ mà. Giờ coi như trả lại cho anh vậy. Cả nhà Tô Thái như người mất hồn rời khỏi hiện trường. Nghe nói Lưu Mãn San gào khóc thê thảm bước ra ngoài, cả căn nhà như muốn sụp đổ tới nơi vì tiếng khóc của bà ta. Lâm Chính chỉ cảm thấy vô vị bèn gọi điện cho Tô Dư rồi về nhà một mình. Anh vốn định đi tới công ty Duyệt Nhan xem Tô Nhu tỉnh lại chưa nhưng cửa bị khóa trái, chìa khóa Tô Nhu đưa cho cũng không mở được. Rõ ràng là Trương Tinh Vũ cố tình khóa trái. Bất lực, anh đành phải quay về Dương Hoa ngủ một đêm. Sáng ngày hôm sau, Từ Nam Đống dẫn Từ Thiên tới trước phòng làm việc của Lâm Chính. Nghe nói hai người đã đứng ở đó từ bốn giờ sáng để đợi cửa mở ra. Mã Hải cũng nghe nói về chuyện này nên không ngăn lại. Đợi mặt trời lên ông ta mới đi thông báo cho Lâm Chính. “Để bọn họ vào đi”. Lâm Chính ngồi ở bàn giám đốc, đang pha trà và vươn vai. Hai người bước vào. Từ Thiên lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Chính và tự vả vào mặt mình. “Chủ tịch Lâm, là do tôi sơ suất, đã để thuộc hạ mạo phạm tới cậu, mong cậu tha thứ?”, Từ Thiên dập đầu, toàn thân run rẩy. “Đứng dậy đi, sau này chú ý chút là được. Có điều cũng bảo người của ông khiêm tốt chút. Biết chưa?”, Lâm Chính uống trà và nói. “Vâng, chủ tịch Lâm, cảm ơn cậu”, Từ Thiên vui mừng ra mặt, vội vàng cúi đầu. Từ Nam Đống ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm “Ông cụ vẫn khỏe chứ?”, Lâm Chính hỏi. “Nhờ hồng phúc của chủ tịch ông cụ vẫn khỏe mạnh, ăn được ngủ được”. “Người già tuổi cao, cần phải để ý. Lúc nào đi thì bảo Mã Hải chọn ít thuốc bổ của tập đoàn Dương Hoa đưa cho ông cụ, coi như là chút tấm lòng của tôi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người mau về đi”, Lâm Chính phất tay. “Vâng, cảm ơn chủ tịch Lâm”, Từ Thiên kích động vô cùng. Từ Nam Đống cũng cảm ơn không ngớt. Nhưng lúc rời đi Từ Nam Đống bỗng nhiên nói: “Chủ tịch Lâm, Tống Kinh đã hủy tư cách của Tô Dư rồi”. Lâm Chính trầm giọng: “Tôi biết rồi”. Từ Nam Đống rời đi. Đúng lúc này, Tô Nhu gọi điện thoại tới. “Anh ở đâu?”, Tô Nhu dường như vừa mới tỉnh lại bèn nói bằng giọng uể oải. “À, anh đi dạo bên ngoài”, Lâm Chính đáp lại.