Chương 1421 “Cậu Hàn đã tới thì cái tên vô dụng này mau cút đi, vua ăn bám”, Đường Tiểu Hồng liếc nhìn Lâm Chính, nói giọng kỳ quái. “Tiểu Hồng ăn nói kiểu gì vậy”, Đường Tiểu Tuyết tức giận. Lâm Chính là do Tiểu Tuyết mời tới, sao cô ta có thể để anh chịu uất ức chứ. “Sao phải bảo vệ hắn, lẽ nào Tiểu Tuyết lại có ý với anh ta sao?”, Đường Tiểu Hồng cười chế nhạo. “Chết tiệt”, Đường Hồi Tuyết trở nên kích động, thật chỉ muốn lao lên xé rách miệng Đường Tiểu Hồng. Lâm Chính cũng thấy có lẽ ở đây không cần mình nữa nên đứng dậy, thản nhiên nói: “Tiểu Tuyết, vậy tôi về nhé”. “Lâm Chính, anh không phải đi, anh ở lại làm bạn trai của tôi. Không ai thay đổi được điều này hết”, Đường Hồi Tuyết giữ chặt tay Lâm Chính. “Con…” “Đồ bất hiếu”. Đám đông tức giận giậm chân. Đúng lúc này có một người từ ngoài chạy vào. “Bác cả, mấy ông chủ tới rồi”. Dứt lời, tất cả đều tái mặt. “Bác cả, phải làm sao đây? Cậu Hàn vẫn chưa tới…” “Không còn cách nào khác, để Lâm Chính xử lý trước vậy”, Đường Tông Hào lo lắng, sau đó nhìn chăm chăm Đường Hồi Tuyết: “Tiểu Tuyết, cháu và Lâm Chính cố gắng kiểm soát những người này, đợi cậu Hàn tới thì tính tiếp, rõ chưa?” Sự việc cấp bách, nhà họ Đường cũng không còn cách nào khác. Đám đông sửa soạn trang phục, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Lâm Chính vốn định rời đi nhưng bị Đường Hồi Tuyết giữ chặt “Anh Lâm, anh giúp tôi đi. Ít nhất để họ thấy tôi đúng. Tôi không cần dựa vào cậu Hàn cũng có thể đối phó được với đám người đó”, Đường Hồi Tuyết hai mắt đỏ hoe. Lâm Chính thấy vậy thì gật đầu. Nếu như anh có thể xử lý được chuyện này thì có lẽ Hồi Tuyết sẽ không bị ép gả cho cậu Hàn nữa. Nếu anh giải quyết không xong thì vận mệnh của cô gái coi như thê thảm. Đã đồng ý với Tô Nhu rồi thì anh cũng không muốn thoái thác. Anh sửa lại trang phục, điềm tĩnh ngồi ghế uống trà. Dáng vẻ điềm đạm của anh khiến người khác nhìn là biết ngay anh không phải người thường. “Hừ còn là “ra dẻ” nữa sao”, lúc này người tên Tiểu Hồng liếc nhìn Lâm Chính và cười nhạo. “Người không biết lại tưởng nhân vật tầm cỡ nào thật đấy. Đáng tiếc lại là vua ăn bám”, Tiểu Thạch cũng cười khinh thường. “Được rồi Tiểu Hồng, Tiểu Thạch đừng nói nữa. Lát nữa đừng có làm loạn, để Lâm Chính hòa hoãn đợi cậu Hàn đến rồi tính”, Đường Tông Hào trầm giọng. “Bác cả, nói thẳng là cậu Hàn sắp tới có được không? Nếu như để họ biết chúng ta lừa họ thì e rằng họ sẽ càng tức giận đấy”, một người khác lên tiếng. “Tiểu Phi, cháu không hiểu, những người này mặc dù sợ cậu Hàn nhưng cậu ấy không ở đây cũng chằng làm gì được ai. Huống hồ, với tính cách của Hồi Tuyết, chúng ta mà nhắc tới cậu Hàn thì con bé sẽ phủ nhận ngay, vậy thì phải làm sao. Tóm lại lát nữa mọi người tùy cơ ứng biến, đừng nói linh tinh, bác sẽ cố gắng thương lượng với họ”, ông ta nói. “Dạ”. Mọi người thương lượng xong bèn gọi phục vụ đưa đồ ăn lên. Đúng lúc này một nhóm người từ ngoài bước vào. “Ha ha, ông chủ Hầu, ông chủ Đinh mọi người tới rồi. Nào nào, mời ngồi”, Đường Tông Hào cố nặn ra một nụ cười và lập tức bước tới đón.