Chương 142: Thất bại “Ái Vân, em là vợ anh, sao có thể đi ăn
với đàn ông khác?” Phan Lâm lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù anh không
có nhiều cái gọi là tình yêu với Lý Ái Vân,
nhưng chuyện đó cũng không quan trọng,
bởi vì không người đàn ông nào muốn vợ
mình đi ăn cơm với đàn ông khác. Phan Lâm trước đây được gọi là vua của
nón xanh, đó là bởi vì cái nón xanh đó là
chính mình, nên anh cũng không sao cả.
Nhưng mà loại chuyện này, anh không nhịn nổi! “Tôi nói, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn cơm ở với ai thì liên quan gì đến anh? Đến
lượt anh quản sao?” Lý Ái Vân tức giận mắng. “Tôi nói không được là không được!” Phan Lâm quát lên. Loại chuyện này không thể thương lượng được. “Phan Lâm! Anh chỉ là kẻ vô dụng ở rể
nhà tôi thôi, anh dựa vào cái gì để quản tôi?” Lý Ái Vân hét to. Một câu này của cô đã thu hút những
người ở lối đi, họ không ngừng ghé mắt nhìn. Nghe nói là ở rể, nhiều người chỉ trỏ bàn tán. Hàn Long cau mày, nhưng dù gì thì đây
cũng là chuyện gia đình của Phan Lâm, ông
ta sẽ không xen vào. Phan Lâm không biết nên nói cái gì. Bản thân anh đã nói muốn nói rõ thân
thận của mình rồi nhưng Lý Ái Vân vẫn
không tin, dường như nếu không đem mọi
thứ để trước mặt cô thì cô sẽ không thể chấp
nhận thân phận của anh... “Bỏ đi Ái Vân, nếu không hôm khác
chúng ta lại cùng nhau ăn cơm đi. Đây là
bệnh viện, nếu cãi nhau với anh ta, thì sẽ
không tốt cho em, cũng không tốt với chú và
dì, tốt nhất là đừng có chấp nhặt với anh ta.” Anh An cười nói. “Anh nói đúng, anh An, em không nên
tranh cãi với anh ta, em sẽ không đi ăn cơm,
trong khoảng thời gian này em muốn chăm
sóc cha thật tốt, muốn ở cùng ông ấy nhiêu
hơn” Lý Ái Vân vẻ mặt xin lỗi nói. “Ừ, em đi trước đi, tối chút nữa anh mua hoa quả đến.” “Không cần đâu anh An” “Cần chứ, cân chứ, em mau đi đi.” Anh An cười. Lý Ái Vân rất cảm động, nói lời cảm tạ:
“Vậy thì cảm ơn anh An rất nhiêu!” Nói xong liên xoay người trở lại phòng
bệnh, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt
với Phan Lâm, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Ấn tượng của cô ấy về Phan Lâm ngày càng tệ. Ngay khi Lý Ái Vân rời đi, nụ cười trên
mặt anh An từ từ thu lại. Anh ta dời tâm mắt sang Phan Lâm. “Anh là Phan Lâm đúng không? Tôi có ----------------------------