Chương 1581 Đương nhiên, Lâm Chính đến đây cũng là có mục đích. Thông thường, người của những tông tộc xa xưa này rất có khả năng sở hữu Lạc Linh Huyết. Nếu như có thể lấy được mấy giọt Lạc Linh Huyết trên đảo Vong Ưu, gom đủ 20 giọt, thì chuyến đi này đúng là quá hời. “Bây giờ chẳng có tin gì về Lạc Linh Huyết, đến đảo Vong Ưu thử xem sao”, Lâm Chính thầm nghĩ. Chiếc thuyền tiến thẳng về phía Bắc, rời khỏi Giang Thành, đi qua Thượng Hỗ, cũng không biết đến nơi nào, rồi mới nhìn thấy một hòn đảo. Hòn đảo này không lớn lắm, phóng mắt nhìn qua, quy mô bằng một huyện nhỏ, trên đó xanh tốt rậm rạp, cũng có thể nhìn thấy một số kiến trúc sừng sững giữa rừng. Điều khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên là hầu hết những kiến trúc này đều mang phong cách cổ, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, cực kỳ đặc biệt. Lúc này, ở bến tàu của hòn đảo có một người đội mũ, nhìn giống như người lái thuyền, đang đứng đó. Ông ta nhìn thấy chiếc thuyền này đang lái tới, lập tức lùa những chiếc thuyền gỗ xung quanh đi. Thuyền cập bến. “Bái kiến Nhị trưởng lão”, người lái thuyền ôm quyền chào hỏi. Hành động cử chỉ cũng không khác gì người xưa. Quả nhiên là môn phái cổ võ. Lâm Chính thầm nghi hoặc. “Đảo chủ đang ở đâu?”, Huyết Nham hỏi. “Bẩm Nhị trưởng lão, sáng hôm nay đảo chủ đã rời đảo, không biết là đi đâu”, người lái thuyền đáp. “Đảo chủ không có nhà thì không gặp được chị dâu, xem ra vẫn chưa thể xử lý con nhóc này ngay được”, Huyết Nham ngoảnh lại trừng mắt lườm Huyết U U. “Cháu… cháu không phạm lỗi, sao chú cứ gây khó dễ cho cháu thế…”, Huyết U U tủi thân nói. “Cháu còn nói cháu không phạm lỗi? Hừ, tóm lại y thuật của cậu ta sẽ chứng minh tất cả. Nhóc con, cháu cũng đừng hận chú, không chỉ mỗi chú bất mãn với cháu đâu, mà còn có rất nhiều trưởng lão, thậm chí là bố cháu nữa! Mấy năm nay cháu thực sự làm rất nhiều chuyện quá đáng!”, Huyết Nham lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người bước về phía trước. “Sắp xếp chỗ ở cho cậu ta!”. “Vâng, Nhị trưởng lão!”. Người lái thuyền gật đầu, sau đó dẫn đường cho Lâm Chính. Còn Huyết U U thì tức giận chạy đi mất. Lâm Chính đi theo người lái thuyền lên đảo. “Chào ông, tôi là Lâm Chính! Xin hỏi tiền bối tên là gì?”, Lâm Chính nhìn người lái thuyền này, thấy ông ta bước chân vững vàng mạnh mẽ, hơi thở đều đều, liền biết đây là người có võ, không nhịn được lên tiếng hỏi. “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu biết tên tôi thì có ích gì chứ?”, người lái thuyền mặt không cảm xúc đáp. “Vậy sao?”, Lâm Chính mỉm cười, không nói gì, một lát sau lại hỏi: “Xin hỏi tiền bối, tại sao Nhị trưởng lão vừa rồi lại cực lực muốn nhốt cô U U ở trên đảo? Trước kia cô U U từng làm sai rất nhiều chuyện sao?”. Lâm Chính vừa dứt lời, người lái thuyền hơi quay sang nhìn anh, nhưng không đáp lại, cứ như ông ta không nghe thấy, rồi tiếp tục cắm cúi đi. Lâm Chính thấy thế thì nhún vai, cũng không nói gì nữa.