Chương 1601 “Ai cho cậu động vào phu nhân?”, Huyết Nham tức giận. “Tôi không động thì bắt mạch cho bà ấy kiểu gì? Rồi làm thế nào phát hiện ra căn bệnh?”, Lâm Chính mỉm cười: “Lẽ nào trước đây các bác sĩ tới đều không cho họ động vào người bệnh à? Như vậy thì khám thế nào?” “Đảo chủ quy định, bất kỳ đàn ông nào cũng không được động vào phu nhân. Các bác sĩ trước đây đều phải đeo găng tay hoặc là cách một miếng vải. Dù cậu có bắt mạch thì cũng lấy vải đi”, Huyết Nham hừ giọng. “Nhã Hồng, chuẩn bị một miếng vải”, Sở Túc trầm giọng. “Vâng, Tam trưởng lão”, Nhã Hồng gật đầu rồi chạy ra ngoài. “Đợi một chút”, Lâm Chính kêu lên. Nhã Hồng dừng lại. “Vải thì không cần, lấy cho tôi một sợi dây đi?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Dây sao?” “Đúng vậy, dây gì cũng được”. “Chuyện này…” “Làm theo lời cậu ta đi”, Huyết Nham nói. “Vâng, Nhị trưởng lão”, Nhã Hồng gật đầu, lập tức đi tìm đồ. Một lúc sau Nhã Hồng mang tới một sợi dây màu đỏ đưa cho Lâm Chính. Anh nhìn sợi dây, lấy ra một cây châm buộc sợi dây vào đầu cây châm. Mọi người đang không hiểu Lâm Chính định làm gì thì anh đã búng tay. Vụt. Châm bạc bay tới, vòng vài vòng dây qua cổ tay người phụ nữ “Cái gì?” Đám đông thất kinh. Thế nhưng chỉ thấy Lâm Chính cầm đầu dây còn lại, nhắm chặt mắt như đang cảm nhận điều gì đó. Huyết Nham thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng đó. “Bắt mạch từ xa sao?” Tất cả đều sững sờ. Một vài trưởng lão đã từng nghe qua về điều này. “Những người có thể bắt mạch từ xa đều rất giỏi, những vị bác sĩ trước đó tới đây chưa có ai làm được cả”, một trưởng lão trầm giọng. Những người khác cũng lẳng lặng gật đầu. Căn phòng trở nên im lặng, không ai nói lời nào nữa. Một lúc sau, Lâm Chính nới sợi dây ra. “Sao rồi?”, Huyết Nham vội vàng hỏi. “Rất tệ”, Lâm Chính mở mắt, điềm đạm nói: “Có thể bà ấy không qua nổi trong tháng này đâu”. Lời Lâm Chính nói khiến mọi người xung quanh đều giật thót trong lòng. “Cậu nói cái gì? Chị dâu… không qua nổi tháng này?”, Sở Túc ngạc nhiên. “Lâm Chính! Cậu thật là láo xược! Dám nguyền rủa chị dâu như vậy! Cậu có tin tôi lột da cậu không?”, một trưởng lão nữa tức giận bước tới nói. “Các ông không tin lời của tôi?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi. “Đảo chủ từng cho chị dâu uống Cửu Chuyển Tuyết Hồ Hoàn, đó là thần dược cực phẩm hiếm có nghìn năm, cực kỳ khó kiếm. Danh y Diệu Thủ trưởng lão trên đảo từng nói, có Cửu Chuyển Tuyết Hồ Hoàn, chị dâu có thể sống thêm ba năm mà không cần lo nghĩ. Bà ấy mới uống vào tháng một năm nay, theo lý mà nói thì trong ba năm tới không cần lo lắng đến tính mạng. Vậy mà cậu bảo bà ấy không qua nổi tháng này? Hừ, ai mà tin được chứ?”, Huyết Nham bước tới, lạnh lùng nói. “Diệu Thủ?”, Lâm Chính sửng sốt, mới nhớ tới bà lão sắc thuốc trước nhà cỏ lúc trước, liền bật cười lắc đầu: “Ý các ông là bà lão y thuật vớ vẩn kia sao?”. “Cậu… cậu nói cái gì?”. “Khốn kiếp, cậu nguyền rủa chị dâu xong còn dám sỉ nhục Diệu Thủ trưởng lão!”. “Diệu Thủ trưởng lão là đệ nhất danh y ở đảo Vong Ưu chúng tôi, chữa bệnh cho người trên đảo mấy chục năm nay! Cậu… cậu dám nói bà ấy như vậy?”. “Cậu… cậu… Đuổi ra ngoài! Đuổi cậu ta ra ngoài!”. Mọi người tức giận, ai nấy mặt mũi đỏ bừng, tâm trạng kích động. Huyết Nham cũng cảm thấy câu này hơi nặng lời, vẻ mặt lạnh lùng, quát: “Lâm Chính! Cậu thật là to gan! Dám sỉ nhục Diệu Thủ trưởng lão như vậy! Cậu có biết mình đang nói gì không?”. “Y thuật của bà ta quả thực tệ hại, chẳng lẽ tôi không được nói sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi. “Cậu…” Huyết Nham nổi giận, chỉ tay ra ngoài nói: “Cút ngay cho tôi!”. Lâm Chính nghe thấy thế thì lắc đầu, đứng dậy định rời đi. Điều tối kị trong y học là bệnh nhân không tin tưởng bác sĩ, nhất là người nhà bệnh nhân, nếu ngay cả bác sĩ cũng không tin, thì nên tin ai đây? Làm sao mà tiếp tục khám chữa bệnh được chứ? Đi thôi. Lâm Chính cũng không có gì lưu luyến. Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng xuất hiện ở cửa, chặn Lâm Chính lại. “Đứng lại!”, tiếng quát lạnh lùng vang lên. Lâm Chính lập tức dừng bước. Tất cả đều quay sang nhìn, ai nấy đều kinh ngạc. Người này… chính là Diệu Thủ trưởng lão. “Diệu Thủ trưởng lão, sao bà lại đến đây?”, một trưởng lão hỏi. “Nghe nói đảo chủ định để một thằng oắt vô danh tiểu tốt đến chữa bệnh cho chị dâu, đúng lúc tôi đang rảnh rỗi không việc gì làm, nên đến xem thế nào. Nào ngờ còn chưa vào cửa đã nghe thấy cậu ta đang cười nhạo y thuật của tôi kém cỏi”, Diệu Thủ lạnh lùng bước vào, nhìn Lâm Chính chằm chằm. Bà ta dứt lời, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm đi mấy độ. Các trưởng lão đều nhíu mày. “Diệu Thủ trưởng lão, chỉ là một thằng oắt không hiểu chuyện thôi mà, bà chấp cậu ta làm gì?”, Huyết Nham nói. “Phải đấy, một thằng nhãi miệng còn hôi sữa, chúng ta kệ cậu ta đi. Oắt con, còn không mau biến đi?”, Sở Túc quát. Lâm Chính lắc đầu mỉm cười, đang định đi vòng qua Diệu Thủ, rời khỏi nơi thị phi này. Nhưng anh đang định đi, thì Diệu Thủ bỗng giơ bàn tay già nua khẳng khiu ra, chặn trước mặt anh. “Cậu không được đi!”. Mọi người kinh ngạc. “Diệu Thủ trưởng lão, bà định làm gì vậy?”. “Thằng oắt này sỉ nhục tôi, sao tôi có thể để cậu ta cứ thế đi chứ? Thế chẳng phải tất cả mọi người trên đảo sẽ cười nhạo tôi là một kẻ vô dụng bất tài sao? Sợ cả một thằng oắt con!”, Diệu Thủ hừ một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Cậu nói y thuật của tôi kém cỏi, tức là y thuật của cậu rất tốt?”. Lâm Chính mỉm cười: “Bình thường thôi, nhưng…”