Chương 1607 “Diệu Thủ trưởng lão, bà hãy bình tĩnh đi, nếu bà động vào người này, thì e là sẽ khó ăn nói với đảo chủ, tôi cũng là muốn tốt cho bà thôi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói. Toàn thân Diệu Thủ run lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Vậy là bổn trưởng lão phải để mặc cho thằng oắt này sỉ nhục, còn mình thì không làm gì được?”. “Diệu Thủ trưởng lão, bà nhịn chút đi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói. Diệu Thủ tức muốn nổ phổi. Bây giờ, cuối cùng bà ta đã hiểu tại sao Lâm Chính lại không chút sợ hãi như vậy. Quả thực bà ta sẽ không vì trút giận mà đắc tội với đảo chủ, đó là việc làm vô cùng không sáng suốt. “Được, được lắm! Oắt con, cậu nhớ đấy, nỗi nhục này tôi sẽ không bao giờ quên”, Diệu Thủ siết chặt nắm tay. Huyết Nham bước tới, lên tiếng: “Cậu Lâm, tôi biết là trước đó chúng tôi quả thực vô lễ với cậu, nhưng đó cũng là chuyện thường tình mà. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tôi”. “Tôi đã nói rồi, tôi không để bụng chuyện này”. “Vậy thì mời cậu Lâm chữa bệnh cho chị dâu đi”. “Việc này thì đừng nhắc đến nữa”. “Tại sao?”, Huyết Nham vội hỏi. Lâm Chính nhìn về phía Diệu Thủ, bình thản đáp: “Diệu Thủ trưởng lão này có y thuật hơn tôi, các ông nên tìm bà ta mới phải”. “Ơ…”, Huyết Nham chần chừ. “Diệu Thủ, bà cúi đầu đi”, Sở Túc trầm giọng nói. “Tam trưởng lão, ông có ý gì?”. “Cứu chị dâu quan trọng hơn!”, Sở Túc nháy mắt với Diệu Thủ. Diệu Thủ nghiến răng đến mức muốn vỡ nát. Nhưng bà ta biết, nếu mình cứ tiếp tục làm căng như vậy thì chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa… nếu vì mình mà Lâm Chính không ra tay cứu chị dâu, thì chắc chắn đảo chủ sẽ trách mắng bà ta. “Y thuật của tôi… không bằng cậu…”, cuối cùng Diệu Thủ cũng từ bỏ, hậm hực nói. “Vậy lời xin lỗi của bà đâu?”, Lâm Chính lại nói. “Cậu đừng được voi đòi tiên!”, Diệu Thủ tức phát điên lên. “Thái độ của bà là vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày. “Diệu Thủ!”. “Xin lỗi đi!”. “Phải đấy, cứu người quan trọng hơn!”. “Cúi đầu một cái có chết được đâu”. Các trưởng lão ở xung quanh nhao nhao nói. Hai mắt Diệu Thủ như phun ra lửa, sắc mặt đỏ bừng, cái lưng còng của bà run lên bần bật. Cuối cùng, bà ta gầm lên: “Tất cả là lỗi của tôi, oắt con, cậu đã thắng, tôi xin lỗi, được chưa nào?”. Dứt lời liền lảo đảo chạy đi. “Diệu Thủ trưởng lão!”. Mọi người vội kêu lên.