Chương 1652 Tên giặc Lâm Chính định chia rẽ đảo Vong Ưu chúng ta, tội không thể tha. Tôi ra lệnh tất cả mọi người không tiếc bất cứ giá nào, giải quyết Lâm Chính cho tôi! Bất luận sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu hét lớn. Tiếng hét này vừa vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn sôi sục. Sắc mặt Lương Huyền Mi trắng bệch. Huyết U U đứng sững tại chỗ “Đảo chủ!”, Lương Huyền Mi sốt sắng hô lên. Nhưng lúc này, đảo chủ đảo Vong Ưu đã nổi sát tâm, đâu còn để ý nhiều như vậy. “Nộp mạng đi!”. Tiếng hét vang lên lần nữa, tất cả người của đảo Vong Ưu đều rút đao kiếm ở thắt lưng ra, bổ nhào về phía Lâm Chính. Hiện trường sôi trào, vô cùng hỗn loạn. “Hả?”. Các đệ tử ngoại đảo đều ngơ ngác. Bọn họ đã bao giờ thấy đảo chủ đảo Vong Ưu đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy đâu. “Đảo chủ, những đệ tử ngoại đảo này phải làm sao?”, lúc này có người hét lên. “Giải quyết hết tất cả, nếu dám phản kháng cũng giết hết không luận tội, tuyệt đối không nể tình!”. Đảo chủ đảo Vong Ưu dữ tợn quát. “Vâng!”. Người của đảo Vong Ưu không còn kiêng dè gì nữa, các trưởng lão đều xông về phía Lâm Chính, các đệ tử còn lại thì điên cuồng xông về phía các đệ tử ngoại đảo. Bọn họ vốn đã không ưa đệ tử ngoại đảo, coi bọn họ như nô tài mà sai khiến, bây giờ đám người này lại dám phản bội đảo Vong Ưu, sao bọn họ có thể nương tay? Huống hồ, so với Lâm Chính, những đệ tử ngoại đảo cũng dễ ức hiếp hơn, đương nhiên bọn họ sẽ không ra tay với Lâm Chính. Các đệ tử ngoại đảo thấy vậy, sợ đến mức ai nấy run rẩy điên cuồng, run lẩy bẩy. Lương Huyền Mi đã mất hết hồn vía từ lâu. Nhưng lúc này rồi, cô ta đâu còn cách nào khác? Chỉ có thể đánh liều lùi về bên cạnh Lâm Chính, chuẩn bị chiến đấu cùng Lâm Chính. Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên hô lên. “Tất cả hãy đến gần phía tôi!”. Các đệ tử ngoại đảo đứng dậy chạy về phía Lâm Chính, vây xung quanh anh. “Thiên kiêu Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”, một người run rẩy hỏi, đó là Tiểu Thúy. Hóa ra cô ấy cũng muốn rời khỏi nơi thị phi này. “Chỉ cần mọi người chịu nghe theo tôi, tôi bảo đảm mọi người sẽ bình an vô sự rời khỏi đảo này!”. Lâm Chính quát khẽ, chợt nhấc tay lên, vỗ vào không trung. Soạt…. Một lượng lớn ánh sáng như tuyết bay ra từ lòng bàn tay anh… Đó là những cây châm bạc.