Chương 1656 Bởi vì chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong ảo giác hoặc trong giấc mơ mà thôi! Nhưng… bây giờ không phải đang nằm mơ! “Sao lại như vậy được?”. Tất cả các đệ tử nội đảo như bị mất hồn, đứng như trời trồng, sững sờ nhìn. “Chắc chắn là châm bạc! Chắc chắn là châm bạc! Là nhờ hiệu quả châm bạc của Lâm thiên kiêu!”. “Lâm thiên kiêu là y võ, chắc chắn anh ta đã dùng châm để nâng cao sức mạnh và tốc độ của chúng ta! Chắc chắn là vậy!”. “Một cây châm bạc bé xíu… mà có hiệu quả như vậy sao?”. “Thật là đáng sợ, đây… đây chính là thủ đoạn của thần y Lâm sao?”. “Y võ… thật là đáng sợ…” “Không, không phải là y võ đáng sợ, mà là Lâm thiên kiêu đáng sợ. Y võ bình thường không hề có thủ đoạn khiến người ta kinh hãi như vậy, chỉ có Lâm thiên kiêu…” Các đệ tử ngoại đảo ngạc nhiên bàn tán. Còn các đệ tử nội đảo thì ai nấy bàng hoàng, cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ. “Ha ha, chúng ta không cần sợ các đệ tử nội đảo nữa rồi”. “Giết!”. Bọn họ tràn trề tự tin, ai nấy gầm lên xông về phía đệ tử nội đảo. Các đệ tử nội đảo kinh hãi, vội vàng đón đỡ. Nhưng sau khi đón đỡ bọn họ mới biết rốt cuộc các đệ tử ngoại đảo này đáng sợ đến mức nào. Tất cả kiếm của các đệ tử nội đảo đều bị đệ tử ngoại đảo chém đứt. Tất cả nắm đấm bọn họ tung ra cũng bị cản lại. Tất cả chưởng tung ra cũng bị hóa giải. Tất cả các đệ tử xông tới đều bị đánh bay ngược trở lại, ngã xuống đất ngất lịm, không ai là ngoại lệ. Đệ tử nội đảo hoàn toàn không thể đánh lại được các đệ tử ngoại đảo, tình thế lập tức xoay chuyển. Đệ tử nội đảo bắt đầu bị đánh tan tác… “Không…” Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, trong miệng thì thào. “Có thể dùng y võ chứng đạo thiên kiêu… Tên Lâm Chính này quá đáng sợ!”, Huyết Trường Phong hít vào một hơi lạnh, cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. “Bố, chúng ta nên làm sao bây giờ? Hay là… hay là hòa giải với Lâm Chính đi?”, Huyết U U vừa khóc vừa nói. “Hòa giải? Đây đã là chuyện không thể rồi, nếu đảo Vong Ưu chúng ta làm mất Thiên Kiêu Lệnh, thì cả đời này đừng mong chuyển mình được nữa. Chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất!”. Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bị mười mấy trưởng lão bao vây, sau đó gầm lên một tiếng, tung người nhảy tới, xông về phía Lâm Chính. “Hỏng rồi, bảo vệ Lâm thiên kiêu!”. “Ngăn đảo chủ lại!”. Các đệ tử ngoại đảo nhận ra ý đồ của đảo chủ, lập tức la hét rồi vây lấy ông ta.