Chương 1738 “Cút ngay!”. Bọn họ nhao nhao đứng dậy, lớn tiếng kêu lên. Tống Kinh tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu liên tục: “Được, nếu các cậu đã nói như vậy, thì coi như tôi lo chuyện bao đồng, các cậu tự lo thân đi”. Dứt lời, ông ta phất tay định rời đi. “Khoan đã”, Phạm Lạc quát. Bước chân Tống Kinh khựng lại, quay sang, trầm giọng nói: “Còn chuyện gì sao?”. “Tống Kinh, ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta chính là kẻ thù, lần này Dương Hoa thất bại là cái chắc. Một khi Dương Hoa sụp đổ, thì ông sẽ không còn chỗ đứng ở giới điện ảnh trong nước nữa, ông hãy suy nghĩ cho kĩ”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói. Tất cả những người có mặt đều hiểu hàm ý của câu này. Tống Kinh hừ một tiếng, không nói lời nào, xoay người rời đi. “Đúng là chán sống mà!”. “Lão Tống Kinh này đúng là không thức thời!”. “Chờ giải quyết xong Dương Hoa, nhất định sẽ cấm sóng luôn ông ta”. “Đúng”. Bọn họ nhao nhao chửi rủa, vô cùng tức giận. “Nếu Tống Kinh đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì chúng ta cũng không thể ngăn cản ông ta được. Mọi người cứ chống mắt lên mà xem, sớm muộn gì lão già ngoan cố này cũng phải hối hận”, Phạm Lạc cười khẩy, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Rè rè… Đúng lúc này, điện thoại rung lên. Văn Lệ ở phía sau lấy điện thoại ra xem, sau đó đưa cho Phạm Lạc. Phạm Lạc đưa mắt nhìn hiển thị cuộc gọi, hơi sửng sốt, sau đó vội vàng ấn nút nghe. “Đạo diễn Đổng, chào ông, chào ông! Ông có chỉ thị gì vậy?”, Phạm Lạc vội cười nói. “Phía Tống Kinh thế nào rồi?”. “Lão già ngoan cố đó từ chối rồi”. “Từ chối? Không phải chứ? Ông ta chắc hẳn là người thức thời chứ nhỉ?”, Đổng Hạ có vẻ rất bất ngờ. “Đạo diễn Đổng, chắc là ông ta đã bị Chủ tịch Lâm đe dọa. Ông ta không những không hợp tác với chúng tôi, mà còn thay mặt Chủ tịch Lâm khuyên nhủ chúng tôi nữa. Đúng là hoang đường, tôi nghĩ khỏi cần gửi gắm hy vọng vào ông ta làm gì! Người này không đáng tin chút nào cả!”. “Nếu vậy thì để tôi báo với sếp một tiếng. Ngày mai hãy ra tòa, khai chiến với tập đoàn Dương Hoa đi. Cậu hãy mời nhiều phóng viên và mua nick, làm ầm ĩ vụ kiện này lên, phải khiến mọi người cả nước biết đến, phải khiến tên Chủ tịch Lâm này thân bại danh liệt”. “Ha ha ha, tôi đang nóng lòng lắm rồi đây!”, Phạm Lạc cười lớn, ánh mắt đầy thâm độc. Tống Kinh vừa rời khỏi khách sạn Lâm Giang, thì tập đoàn Dương Hoa liền nhận được thư yêu cầu. Sau khi nhận được thư yêu cầu này, Mã Hải lập tức gọi Khang Gia Hào và Kỷ Văn đến. Hai người họ xem xong thư yêu cầu đều lắc đầu. “Rất dễ đối phó”. “Bọn họ đây là tự bê đá đập chân mình”.