Chương 370: Ai cho phép các ông rời khỏi Giọng điệu của Tư Mã Trường Tâm đã
quá rõ ràng. Mặc dù vẫn đang hỏi nhưng lại có một
chút cảnh cáo trong đó. Tuy nhiên...làm sao Phan Lâm để ý đến
ông ta chứ? “Đương nhiên là tôi chắc chắn rồi.” Phan
Lâm gân như nói ra mà không hề do dự và
làm lơ sự cảnh cáo của Tư Mã Trường Tâm. “Thú vị đó, rất thú vị!” Tư Mã Trường Tâm vỗ tay và cười ha ha
nói: “Bác sĩ Lâm, tôi đã đưa ra cơ hội tham
gia Hội nghị Y học ở trước mặt cậu nhưng
cậu lại không cần vậy thì thật là đáng tiếc, cậu cần phải biết có bao nhiêu người nghĩ
nát óc đều muốn tiến vào hiện trường của
hội nghị, cho dù chỉ đi vào xem một chút mở
rộng tâm mắt cũng đều là mong ước xa vời,
nhưng cậu lại từ bỏ cơ hội này thật khiến
người khác phải thất vọng! Xem ra cậu không
phải là một người thông minh. “Thây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thầy lại cân nhắc kỹ càng một lần nữa đi,
đây là cơ hội ngàn năm có một đấy!” Hà Vĩ
Hùng cũng không nhịn được nữa vội vàng
ghé lại khuyên nhủ. Tuy nhiên lời khuyên của ông ta chẳng
những không có tác dụng gì mà ngược lại
còn nhận được ánh mắt lạnh lùng và sắc bén
của Phan Lâm. Hà Vĩ Hùng rụt cổ lại bỗng chốc không
dám lên tiếng.
“Tôi đã có cách để tham dự Hội nghị Y
học rồi, các ông không cần lấy điều ngon
ngọt này ra dụ dỗ tôi!” Phan Lâm lạnh lùng
nói. “Ngon ngọt dụ dỗ! Cách dùng từ này rất
hay! Vậy thì Bác sĩ Lâm ngay cả biện pháp dụ
dỗ này tôi cũng đã dùng rồi, vì vậy cậu có
cho rằng tôi có nên sử dụng biện pháp đe
dọa hay không?” Tư Mã Trường Tâm lại hỏi
lại một lần nữa, trong ánh mắt đã toát lên vẻ
u ám và lạnh giá. Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng. Tư Mã Trường Tâm hoàn toàn có thể đại
diện cho dòng tộc Tư Mã. Nếu Bác sĩ Lâm từ chối lời mời của ông
ta thì e rằng đã xúc phạm đến cả dòng tộc
Tư Mã, tin rằng trên cả nước sẽ không có
mấy người sẵn sàng khiêu khích một con quái vật khổng lồ như vậy. Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy nếu là
một người thông minh thì cũng nên nể mặt
ông ta. Chỉ là thật đáng tiếc hôm nay ông ta
chắc chắn phải thất vọng rồi.
Nhưng khi thấy đôi mắt của Phan Lâm
vẫn luôn nhìn thẳng vào ông ta, anh mở
miệng hỏi mà vẻ mặt không hề thay đổi: “Các
ông dụ dỗ không được thì đều chuyển sang
đe dọa à? Các ông dựa vào cái gì chứ?” “Dựa vào bốn chữ dòng tộc Tư Mã này
đã đủ chưa?” Tư Mã Trường Tâm thơ ơ hỏi
lại. “E rằng vẫn chưa đủ.” Phan Lâm gần như
nói ra mà không hê do dự. “Mày nói cái gì? Đô chó mày nói lại một câu thử xem!” Người tài xế tức giận chỉ thẳng
vào Phan Lâm rồi mắng chửi. “Quá kiêu ngạo rôi!” “Mày nghĩ mày là ai?” “Có tin hôm nay ông đây khiến mày
không thể bước ra khỏi cánh cửa này hay
không?” Những người vệ sĩ mặc đồ đen đứng
phía sau của Tư Mã Trường Tâm cũng không
nhịn được mở miệng chửi bới. Họ đều là người của dòng tộc Tư Mã nên
mỗi người đều ngạo mạn kiêu căng, tự nhiên
nhìn không vừa mắt thái độ ngông cuồng
của như vậy của Phan Lâm. Tuy nhiên dáng vẻ của Tư Mã Trường
Tâm lại hoàn toàn không có nổi giận, chỉ
nghe thấy mấy tiếng cười ha ha của ông ta sau đó gật đầu lia lịa và nói: “Không tôi!
Không tồi! Bác sĩ Lâm đúng là Bác sĩ Lâm!
Thật sự không giống với người thường! Tôi
rất nể phục!” Phan Lâm không nói gì cả. Ông ta che miệng và ho hai tiếng sau đó
xoay người muốn đứng dậy. Người tài xế bên cạnh vội vàng đỡ lấy
ông ta. “Ông Tư Mã ông đây là...” Hà Vĩ Hùng vội
mở miệng nói. “Nếu như Bác sĩ Lâm đã không muốn
chữa trị cho tôi vậy thì tôi chỉ có thể nói lời
tạm biệt, chẳng qua Bác sĩ Lâm cậu nên suy
nghĩ kỹ càng hậu quả của một số quyết định
trước khi đưa ra, nếu như chỉ là một phút bốc
đồng hay tức giận đưa ra quyết định thì rất
có thể sẽ khiến cậu phải hối hận cả đời đấy!" Tư Mã Trường Tâm nói với Phan Lâm bằng
giọng điệu của bề trên dạy dỗ con cháu, sau
khi lời nói vừa dứt lập tức quay người định rời
khỏi phòng họp. “Đô chó chết nhà mày, mày cứ chờ sự trả
thù của dòng tộc Tư Mã chúng tao đi, đến
lúc đó chắc chắn sẽ khiến mày phải quỳ gối
câu xin trước mặt người đứng đầu của nhà
chúng †a!” Người tài xế tức giận trừng mắt
với Phan Lâm rồi lạnh lùng nói. “Thây ơi, cái này...” Hà Vĩ Hùng vô cùng lo lắng muốn giữ Tư
Mã Trường Tâm ở lại nhưng lại cảm thấy
không thích hợp nên bồn chồn đứng lại cũng
không được mà đi cũng không xong. Làm sao mà ông ta có thể ngờ tới mọi
chuyện sẽ thành ra như vậy. Đã không lấy được tư cách để tham dự Hội nghị mà ngược lại còn xúc phạm đến
dòng tộc Tư Mã. Điều này nên làm như thế nào cho phải
đây? Hà Vĩ Hùng nóng lòng đến mức như con
kiến nằm trên chảo lửa nhưng bây giờ lại chỉ
đành bó tay. Tuy nhiên khi đám người của Tư Mã
Trường Tâm chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì
giọng nói lạnh lùng của Phan Lâm vang lên. “Đứng lại!" Hai từ đơn giản được thốt ra. Tư Mã Trường Tâm lập tức dừng bước
rồi nhìn Phan Lâm với vẻ mặt tươi cười và
nói: “Tôi đã nói mà Bác sĩ Lâm là một người
biết thời biết thế. Cậu có thể đạt được thành
tựu như vậy thì làm sao lại là kẻ liêu lĩnh như vậy? Bác sĩ Lâm chúng ta bắt đầu đi, tôi
mong rằng cậu có thể chữa khỏi cho tôi một
cách nhanh nhất.” “Hừ, tên con hoang này còn coi là biết
điêu đấy!” Người tài xế cũng hừ lạnh một
tiếng. Rõ ràng tât cả mọi người đều cho rằng
Phan Lâm đã nhượng bộ. Nhưng Phan Lâm cũng không hề quay
đầu lại mà ngay cả một ánh mắt cũng không
thèm ban cho đám người Tư Mã Trường
Tâm, chỉ lặng lẽ lên tiếng: “Khi nào thì tôi đã
nói sẽ chữa trị cho ông vậy?” Nụ cười của Tư Mã Trường Tâm đột
nhiên vụt tắt. “Vậy Bác sĩ Lâm có ý gì?” Ông ta nheo
mắt lại và hỏi. “Tôi chỉ muốn nói ai cho phép các ông
rời khỏi?” Câu nói này vừa dứt, bầu không khí trong
phòng tựa như ngưng kết lại, nhiệt độ ở đây
cũng đột ngột giảm xuống. Hà Vĩ Hùng mở to miệng không dám tin
nhìn Phan Lâm. Nhưng chỉ nhìn thấy anh đứng dậy khỏi
ghế và quay người lại sau đó nhìn chằm
chằm vào mấy người Tư Mã Trường Tâm, vẻ
lạnh lùng và u tối trong đôi mắt đó lộ ra vô
cùng rõ ràng. Tư Mã Trường Tâm cuối cùng cũng nhận
ra có điều gì đó không ổn. “Bác sĩ Lâm cậu nói cái gì?” Ông ta lạnh
lùng quát lên. Tuy nhiên Phan Lâm không có trả lời mà là tiến lên một bước đi tới bên cạnh ông ta. Mấy người vệ sĩ thấy vậy lần lượt xông
lên và chắn trước mặt của Tư Mã Trường
Tâm. “Đứng lại!" Một người trong số đó quát lên. Nhưng dường như Phan Lâm không hề
nghe thấy lời nói của anh ta. “Bác sĩ Lâm cậu định làm gì? Lập tức
dừng lại cho tôi! Không thì đừng trách tôi
không khách sáo!" Tư Mã Trường Tâm khẽ
quát một tiếng. Nhưng giọng nói của ông ta cũng không
thể ngăn nổi bước chân của Phan Lâm. Cuối cùng ông ta cũng lười nói nhảm mà
trực tiếp phất tay. Xột xoạt... Những người vệ sĩ lân lượt rút súng lục
từ trong ngực ra và nhắm thẳng vào Phan
Lâm. Nòng súng đen ngòm cực kỳ đáng sợ. “Ông Tư Mã, ông làm gì vậy? Ông...ông
dám làm hại thầy thì tôi sẽ không bỏ qua cho
ông!” Hà Vĩ Hùng cũng cuống lên lập tức
đứng chắn trước mặt Phan Lâm, bây giờ ông
ta chỉ cảm thấy da đầu đều tê dại, ban đầu
vốn là một chuyện tốt ai ngờ sự việc lại nháo
đến mức độ này. “Ông Vĩ Hùng, ông cũng đừng trách tôi,
tôi đã từng cảnh cáo Bác sĩ Lâm rồi nhưng
cậu ta không dừng lại!” Tư Mã Trường Tâm
hừ lạnh: “Nếu cậu ta còn dám đến gần thì
đánh nát đầu gối của cậu ta cho tôi!” “Vâng!” Những người vệ sĩ hô lớn, mỗi người đều
nhìn chăm chằm vào bước chân của Phan
Dương lập tức muốn bóp cò. Nhưng ở giây tiếp theo... Ầm! Cánh cửa lớn của phòng họp bị đẩy ra. Sau đó một nhóm người đông đảo xông vào. Khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. “Ai dám làm loạn ở Phái Nam Y?” Một
tiếng quát giận dữ vang lên. Hà Vĩ Hùng liếc nhìn hóa ra người vừa đi
vào là Dương Long. ----------------------------