Chương 3843 Như vậy thì cốc chủ có thể biết được những ai là trợ thủ đắc lực của thần y Lâm và tiến hành xử lý họ trước, dùng họ để ép thần y Lâm phải giao ra y thuật của mình. Cốc chủ đâu phải là không có mục đích. Thực ra bà ta rất có hứng thú với y thuật của Lâm Chính. Bà ta cảm thấy y thuật của anh giống như tiên thuật. Nếu như bản thân bà ta có thể nắm bắt được thì sẽ vô cùng thuận lợi cho việc tìm kiếm tiên đạo của mình. Chỉ có điều…Thần y Lâm không hề để lộ ra người nào quan trọng với anh. Cũng không hề áp dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào. Không hề có sự phòng bị. Thậm chí…còn mở rộng cửa Giang Thành ra đón họ…Vậy thì sao cốc chủ không nghi ngờ cho được? “Xem ra thần y Lâm đã có sách lược đối phó với tôi rồi”, cốc chủ thản nhiên nói. “Tên họ Lâm đó đúng là tự chui đầu vào rọ. Cậu ta căn bản không biết mình đang đối đầu với ai”, người phụ nữ trung niên nịnh bợ thêm một câu. “Đừng nói nhiều. Thần y Lâm đã không có bất kỳ phản ứng gì thì mau tăng tốc tới Giang Thành Đi, để tránh gây lớn chuyện, ảnh hưởng thì lại không hay”. “Vâng, cốc chủ”. Người phụ nữ trung niên gật đầu và hô lớn: “Cốc chủ ra lệnh, gia tăng tốc độ, tiến vào Giang Thành”. “Rõ”. Nhóm phụ nữ hô lên. Thế nhưng cốc chủ đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn trầm giọng: “Dừng lại” “Mau dừng lại”, người phụ nữ trung niên vội hô lên. Tất cả lập tức dừng lại. Cốc chủ vén mạng che lên, nhìn xung quanh và chau mày. “Cốc chủ, sao thế?”, người phụ nữ trung niên thận trọng hỏi. “Con đường này…có phải là quá im lặng không?”, cốc chủ nói. Người phụ nữ trung niên giật mình nhìn xung quanh và nói: “Đúng vậy, trên đường tới đây đều có người đi đường. Vậy mà khi đi vào con đường này thì lại không thấy ai cả. Một bóng người cũng không có…” Một sự im lặng chết chóc. Đến cả tiếng gió cũng không có. “Xem ra thần y Lâm định ra tay trước rồi”, cốc chủ nheo mắt cười. “Cậu ta chán sống rồi sao”, người phụ nữ trung niên hét lớn: “Dàn trận, chuẩn bị nghênh địch”. “Vâng”, các đệ tử lập tức rút kiếm ra và bắt đầu bố trí trận pháp. Đúng lúc này có vài bóng hình từ xa xuất hiện. Bọn họ tiến về phía trước. Người của Hồng Nhan Cốc tỏ ra cảnh giác. Đám đông không thể nào cảm nhận được khí tức của họ. Họ giống như người bình thường vậy. Nhưng càng như vậy thì lại càng là những đối thủ siêu cấp khó đối phó. Cốc chủ nhìn bọn họ, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Dần dần, sắc mặt bà ta đanh lại. Tại sao bọn họ lại ở đây? “Đứng lại! Các người là ai?”, người phụ nữ trung niên bước tới, hét lớn. Thế nhưng đối phương không hề dừng lại mà chỉ bước tiếp. Có vẻ như họ không nghe thấy lời của người phụ nữ nói. “Khốn nạn, giết cho tôi”, người phụ nữ trung niên hét lên. Cốc chủ đột nhiên lên tiếng: “Dừng tay, đừng làm loạn”. Người phụ nữ trung niên khựng lại. Một người đi đầu trong đám người kia hét lớn: “Chúng tôi là đội phán quyết Thiên Khải. Sao các người dám manh động? Cất hết kiếm đi”. Một nguồn sức mạnh bao trùm không gian. Đám đông tái mặt. Người phụ nữ trung niên cũng hét lớn: “Cái gì, đội phán quyết Thiên Khải sao?”