Chương 3859 “Cậu không phải đối thủ của bà ta, nếu xảy ra chuyện gì thì chẳng phải…”. Mọi người đồng loạt phản đối. Nhưng lời khuyên của bọn họ không có bất cứ hiệu quả gì. “Trước mặt kẻ địch mạnh, sao tôi có thể ở ngoài cuộc? Tôi không đứng ra, cả Giang Thành này ai có thể đối phó với bà ta?”, Lâm Chính nghiêm túc nói. Bọn họ im lặng. “Tóm lại… chỉ cần đợi ba ngày là được, ba ngày sau mọi thứ đều sẽ kết thúc”. Lâm Chính thở ra một hơi, tiếp tục dùng châm ép khí. Rầm! Đúng lúc này, một tiếng nổ từ nơi cực kỳ xa truyền tới, lọt vào tai mọi người. Tất cả mọi người đều giật mình. “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày hỏi. “Tôi sẽ cử người đi xem sao”, Từ Thiên chạy ra khỏi phòng nghỉ. Trịnh Nam Thiên nhìn ra cửa lớn, sau đó quay người nhìn Lâm Chính: “Nhóc, cậu đừng quá lo lắng, tôi sẽ xin cấp trên bảo vệ cậu. Đơn xin tôi đã gửi lên trên, chỉ cần bên trên đồng ý, chính quyền sẽ bảo vệ các cậu trên toàn phương diện, lúc đó ai dám động vào các cậu sẽ phải chết!”. “Cảm ơn!”. Lâm Chính gật đầu, nhưng không dám gửi gắm hi vọng vào Trịnh Nam Thiên. Anh biết Trịnh Nam Thiên cũng khó xử. Bởi vì tuy rằng Lâm Chính có quan hệ với Trịnh Nam Thiên, nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng có mối quan hệ không tầm thường, sự bảo vệ này muốn xin cũng không dễ dàng. Lúc này, ngoài cửa trở nên hỗn loạn. Sau đó, Từ Thiên chạy vào. “Chủ tịch Lâm, không hay rồi!”, Từ Thiên biến sắc, run giọng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Hoành Dạ xảy ra vụ nổ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc… bị nổ chết rồi!”. “Cái gì?”. Ai cũng kinh ngạc. Người trong phòng nghỉ đều ngơ ngác. Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chết rồi? Sao có thể như vậy? Đó là tồn tại đỉnh cao mà Lâm Chính cũng không thể đối phó, sao bỗng dưng lại chết? “Rốt cuộc chuyện này là sao? Từ Thiên, cậu nói cho rõ!”, Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt, nghiêm túc nói. “Lúc nãy người ở khách sạn nói tầng cao nhất của khách sạn bị nổ, uy lực rất lớn, ảnh hưởng đến vài căn phòng, trong đó có phòng của cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị nổ chết tại chỗ, thi thể đã được người ta vận chuyển xuống dưới”, Từ Thiên tái mặt, nói chuyện cũng không được lưu loát lắm. Mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên. “Vô duyên vô cớ sao lại nổ?”. Lâm Chính cũng mở to mắt, khó mà chấp nhận được sự thật này. Nhưng chẳng mấy chốc, anh hiểu ra gì đó, sắc mặt bỗng trắng bệch.