Chương 3908 “Yên tâm, tôi sẽ đích thân truy sát bà ta”, Lâm Chính nói xong bèn bước ra khỏi sơn trang. Cả sơn trang huyên náo. Thế nhưng xung quanh đã bị khóa chặt, dù bên trong có xảy ra chuyện gì thì người bên ngòai cũng không tiếp cận được. Trên con đường đi tới sơn trang, có vài chiếc xe sang trọng. Trong đó có một chiếc xe màu đen đang lái tới. Bíp bíp! Người tài xế ấn còi, ra hiệu phía trước nhường đường. Thế nhưng có vẻ người ở phía trước chẳng buồn bận tâm. Người tài xế chau mày, nhìn người nhà báo và nhiếp ảnh ngồi phía sau, thế là anh ta cầm hộp thuốc lá, bước xuống xe và chạy đi. “Người anh em, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại chặn được thế?”, người tài xế tiếp cận bằng cách mời người kia điếu thuốc. “Bên trong đang quay Chiến Hổ 2. Hiện trường đang được sử dụng nên tạm thời chạn đường. Sao thế? Anh cũng muốn tới sơn trang ăn cơm à? Hôm nay không hoạt động đâu. Các anh về đi”, người kia nhận điếu thuốc, cười nói. “Vậy sao? Chẳng trách om sòm cả lên. Tôi từ xa cũng nghe thấy nữa là”. “Chắc có phân cảnh đánh nhau”. “Người anh em, có phải thần y Lâm ở bên trong không?” “Đương nhiên rồi. Chiến Hổ 2 có phân cảnh của thần y Lâm mà”. “Vậy người anh em…có thể nhường đường không? Tôi vào trong xem thế nào, yên tâm, chúng tôi cũng không làm gì đâu, chỉ chụp vài bức hình làm kỷ niệm thôi”, người tài xế khẽ nói rồi lại nhét vào tay người kia vài tờ tiền. Nào ngờ người kia đanh mặt, lập tức vẩy tay người tài xế ra. “Ý anh là gì?”, người này hét lên. Người tài xế bàng hoàng: “Điều này…” “Các anh là nhà báo phải không?”, người kia chất vấn. “Không không…chúng tôi không phải…” “Bớt nói nhảm lại, mau rời đi đi. Ở đây không mở cửa cho bên ngoài, các người còn không đi là tôi báo cảnh sát đấy”, người kia hét lớn. “Người anh em…” “Mau đi đi!”, không đợi người tài xế nói thêm thì đã có hai người khác bước tới đuổi anh ta. Người tài xế bất lực, đành quay người rời đi. Đúng lúc này… Bùm! Có tiếng nổ vang lên, sau đó một chiếc xe bị hất lên cao tầm ba mét và rơi xuống. Đám đông sợ hết hồn. Người tài xế vội nhìn. Một bóng hình màu đỏ lao như điện xẹt trên đường. “Woa!”, người tài xế thất kinh. Phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn về phía bóng hình màu đỏ kia. “Anh con đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi chứ”, người nhiếp ảnh và nhà báo ở trên xe cảm thấy quá quen thuộc nên vội vàng kêu lên. Người tài xế cũng lập tức lao lên xe và đuổi theo bóng hình kia. Đó không phải ai khác mà chính là cốc chủ. Lúc này bà ta đang vô cùng chật vật để chạy thoát khỏi Giang Thành. Bà ta không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị ép tới mức này. “Thần y Lâm” “Thần y Lâm!” “Tôi nhất định sẽ băm cậu thành hàng nghìn mảnh, luyện cậu thành đan dược. Để nguyên não và tim của cậu, khiến cậu sống không bằng chết, người không ra người, ma không ra ma”, cốc chủ bặm môi, thề độc.