Chương 3945 Lâm Chính chỉ lạnh mặt nói với bà ta: “Tôi hi sinh mạng người để thi triển cấm thuật từ khi nào thế?” “Không phải cậu vừa mới nói sao?”, cốc chủ mỉm cười, nhưng bỗng nhiên bà ta nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt, trố tròn mắt, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Ý của cậu…lẽ nào?” “Đúng, thứ mà tôi hiến tế không phải là mạng của người khác mà là của chính tôi” Lâm Chính giơ tay lên. Một con rắn đang nhúc nhích ở cánh tay của anh. Cốc chủ nhìn hình thù kỳ dị, khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ hoảng sợ… “Đây là…độc sao?” “Đúng! Một loại độc sống!” Lâm Chính nói giọng khàn khàn: “Loại độc này có thể nghịch chuyển nhiều thứ. Tôi dùng hết cả một cây Sâm Hoàng, dùng hết toàn bộ dược liệu mà mình thu thập để kích hoạt toàn bộ tiềm lực trong cơ thể. Hiện tại tôi có sức mạnh của 50 năm nữa gộp lại. Nói cách khác, đợi những tác dụng đó kết thúc thì cơ thể tôi sẽ bị nổ không khác gì bình ga. Không có bất kỳ loại thuốc nào trên đời này có thể cứu được tôi”. Di chứng của lần này còn khủng khiếp hơn lần đối đầu với thôn Dược Vương rất nhiều. Lần này anh bị trúng độc. Hơn nữa là độc được tạo ra từ dược liệu và cấm thuật mà anh sử dụng. “Cốc chủ không thể hiểu được… “Vậy là cậu sử dụng thủ đoạn một mất một còn?”, cốc chủ lầm bầm nói. “Vốn cấm thuật này dùng để đối phó với bà nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Vì vậy tôi cũng bất đắc dĩ”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. “Ha ha…thần y Lâm, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta…không có người thắng kẻ thua rồi. Có lẽ tất cả đã là số mệnh”. Cốc chủ yếu ớt nói, có vẻ bà ta cảm thấy hài lòng lắm nên từ từ nhắm mắt lại. Điều khiến bà ta cảm thấy day dứt chính là những thủ đoạn vô cùng khó hiểu này của Lâm Chính. Một khi mọi thứ đã rõ ràng thì bà ta chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Người thắng chắc chắn không phải là bà”. Dứt lời cốc chủ vội mở mắt nhìn anh. “Ý của cậu là gì…?” “Đợi xem số mệnh đi!”, Lâm Chính nói. “Lẽ nào…cậu vẫn có thể sống sao? Không, không thể nào. Cậu không thể sống được. Chắc chắn cậu sẽ chết. Chắc chắn là như vậy”, cốc chủ lập tức hiểu ra được điều gì đó nên cảm thấy không cam tâm. Bà ta hét lên. Thế nhưng do quá đà mà… Phụt! Bà ta nôn ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể co giật và không thể cầm cự thêm được nữa. Thấy bà ta chẳng còn sống được bao lâu, Lâm Chính thở dài, quay người rời đi. “Thần…y Lâm”, bà ta phát ra tiếng kêu đau khổ. Rồi cuối cùng tắt thở. Cốc chủ đã chết như vậy đấy.Cuộc chiến đã kết thúc. Nhưng đối với Lâm Chính, cuộc chiến này không phải vì thua hay thắng. Vì tất cả đều là kẻ thua cuộc. Chẳng có ai là thắng cả. Lâm Chính trầm giọng, nhắm mắt lại, tự cảm thấy bất lực. Lúc này… Phụt! Anh đột nhiên nôn ra một dịch thể màu đen kịt. Rõ ràng đó là máu của anh. Nó không còn màu đỏ nữa mà chuyển sang màu đen. Có vẻ như hoạt độc đã chiếm tới 70% cơ thể anh mất rồi. Một bóng hình chạy tới. “Thần y Lâm”, người này kêu lên.