Chương 3952 Bà cụ Ôn thở dài: “Xem ra người này rất quan trọng với cháu, thôi được rồi, cháu lên đi. Nhưng bà nghĩ các tôn trưởng của thiên cung chưa chắc sẽ ra tay cứu chữa đâu. Nếu bọn họ không chịu cứu chữa thì cháu tuyệt đối đừng cố cầu xin, nếu không chỉ có hại cho cháu thôi”. “Quy tắc thì cháu hiểu ạ”, Liễu Như Thi khẽ gật đầu. “Đi đi”, bà lão tránh đường. Liễu Như Thi vội vàng cõng Lâm Chính, đi lên bậc thềm dài kia. “Cô Liễu, để tôi giúp cô”. Kỷ Văn vội bước tới giúp. Nhưng anh ta vừa lại gần bậc thềm. Bốp! Bà lão đạp một phát vào bụng anh ta. Kỷ Văn lăn hơn 10 vòng dưới đất mới dừng lại, toạc đầu chảy máu, vô cùng thảm hại, trên đầu đầy máu. “Luật sư Kỷ!”. Mọi người vội chạy tới đỡ anh ta dậy. Bà lão quát lớn: “Tôi đã bảo người ngoài không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh cơ mà! Các cậu bị điếc sao? Cút hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi đại khai sát giới!”. Bà ta dứt lời, mọi người đều biến sắc. Liễu Như Thi quay đầu lại nói: “Các anh hãy về đi, tôi là đệ tử thiên cung, trước đó Chủ tịch Lâm cũng từng ở thiên cung, nên chúng tôi có thể lên đó. Những chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, các anh không cần lo đâu”. “Thảo nào Chủ tịch Lâm muốn mời cô Liễu đến giúp, xem ra là tôi lỗ mãng rồi”, Kỷ Văn ôm đầu nói, nhưng cũng không tức giận, anh ta biết bà lão này là ai. “Anh Kỷ, anh hãy mau về băng bó vết thương đi. Tôi có điện thoại đây, nếu Lâm Chính đỡ hơn tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh”. “Được rồi, làm phiền cô vậy”. Kỷ Văn có chút buồn bực, cùng mọi người lên xe rời đi. Liễu Như Thi cắn răng, đi lên bậc thềm dài dằng dặc này. Cô ấy cũng là bác sĩ chứ không phải võ sĩ, chưa từng học võ kĩ gì, nên cũng không khỏe lắm, cõng Lâm Chính nặng mấy chục cân trên lưng leo bậc thềm cũng rất vất vả. Cô ấy đeo bao tay, phòng hộ đầy đủ, nhưng mỗi bước chân vẫn khiến cô ấy mồ hôi đầm đìa. E là lên được đến đỉnh thì cũng sẽ mệt nhoài. Nhưng Liễu Như Thi vẫn cắn răng cố gắng. Không chịu từ bỏ. Cứ như vậy một tiếng đồng hồ, cô ấy mới leo được một nửa. “Nghỉ… ngơi… một lát đi…” Đúng lúc này, bên tai cô ấy vang lên giọng nói yếu ớt. Liễu Như Thi mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay đầu lại, phát hiện ra người lên tiếng chính là Lâm Chính. “Anh Lâm, không sao đâu, sắp đến rồi. Chờ Đại tôn trưởng ra tay cứu anh, anh chắc chắn sẽ không sao đâu”. Liễu Như Thi cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng đúng lúc này, có hai bóng dáng đi tới. Một nam một nữ.