Chương 3969 Còn có một loại khí thế coi thường cái chết. Chẳng mấy chốc, Liễu Như Thi đã đến trước một dãy nhà thấp bé. Dãy nhà thấp bé này rất hợp tiêu chuẩn, trang trí xinh đẹp, mang đậm phong cách cổ đại. Phía trước nhà có một cánh cửa lớn, trên cửa có tấm biển, trên tấm biển có mấy chữ lớn. Sách có thể trị ưu phiền! Đây là chữ mà Đại tôn trưởng đích thân viết cho đệ tử chính thức của thiên cung, nơi này cũng là nơi ở của đệ tử chính thức của thiên cung. Tiết Tường khá có địa vị trong các đệ tử chính thức, nơi hắn ở cũng là dãy nhà lớn nhất. Liễu Như Thi đi tới, gõ cửa. “Ai đấy?”. Bên trong vang lên giọng nữ mất kiên nhẫn. Đó là giọng của Lý Đào. Hai người họ đã là người yêu, đương nhiên ở chung một chỗ. “Lý Đào sư tỷ, là em, Liễu Như Thi”, Liễu Như Thi mấp máy môi, lên tiếng. Bên trong yên tĩnh một lúc, sau đó là một trận loạt soạt. Không lâu sau, Lý Đào mặc quần áo không chỉnh tề mở cửa ra. Sau khi liếc nhìn Liễu Như Thi tiều tụy ở ngoài cửa, khẽ cười nói: “Ô, con khốn, sao lại tới đây rồi?”. “Lý sư tỷ, em muốn nói chuyện với chị và Tiết sư huynh, có được không?”, Liễu Như Thi cắn môi nói. “Nói chuyện?”. Lý Đào khẽ cười, khinh bỉ nói: “Tôi với cô chẳng có gì để nói với nhau hết!”. “Lý sư tỷ, lẽ nào chuyện này thực sự không cách nào cứu vãn sao?”, ánh mắt Liễu Như Thi tỏ vẻ sốt ruột. “Hừ, bây giờ cô biết sợ rồi à? Lúc người tình của cô to mồm muốn đấu y sinh tử sao các cô không biết sợ? Bây giờ chuyện này đồn khắp nơi, giấy không gói được lửa, cô lại chạy đến chỗ tôi thẽ thọt khúm núm? Cô có thấy hèn hạ không hả?”, Lý Đào cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường. “Sư tỷ, em biết sai rồi”. “Cô thì biết cái chó gì? Trước đó tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi hả? Cô không biết trân trọng, bây giờ mọi chuyện ầm ĩ lên lại đến đây giả bộ đáng thương? Con khốn này! Cô đang đùa giỡn chúng tôi đấy hả? Hay là cô không coi chúng tôi ra gì? Mẹ kiếp, ngay từ đầu cô bỏ chút lợi ích ra thì có phải không có chuyện này không?”, Lý Đào hừ mũi nói. “Thế nên sư tỷ, em muốn bù đắp…” “Bù đắp cái đầu cô ấy, biến!”, Lý Đào mất kiên nhẫn chửi bới, đang định đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc này, “Haizz, Lý sư muội, em đừng nóng nảy như thế chứ! Nếu Liễu sư muội đã đến, thì chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau đi”, Tiết Tường cười nói bước tới, nheo mắt đánh giá Liễu Như Thi: “Liễu sư muội, nói đi, cô muốn bù đắp thế nào?”. “Sư huynh muốn cái gì?”, Liễu Như Thi hỏi. “Nếu lúc trước bảo người tình của cô cho chúng tôi một giọt Lạc Linh Huyết thì sao chúng tôi có thể đối xử với các cô như vậy chứ? Nói một cách nghiêm túc thì thứ chúng tôi tổn thất là Lạc Linh Huyết, thế nên nếu lợi ích mà cô đền bù không bằng Lạc Linh Huyết thì khỏi cần nói chuyện nữa”, Tiết Tường cười nói.