Chương 3982 Tiết Tường cười lớn rồi giật áo ra, để lộ vết thương ở lồ ng ngực trước mặt mọi người. “Mọi người cũng nhìn đi, xem có phải là con chó này đang nói hươu nói vượn không!”. Nhưng… mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng lên nhìn, sau đó sửng sốt. “Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?”. Tiết Tường vạch áo ra, xoay một vòng trưng vết thương ra trước mặt mọi người, sau đó lại giơ về phía Tứ tôn trưởng, đắc ý cười nói: “Tứ tôn trưởng, vết thương ở đây, chứng cứ vững chắc! Những lời Lâm Chính nói tuyệt đối không đáng tin! Mong Tứ tôn trưởng ngoài trừng trị Liễu Như Thi, cũng trừng trị Lâm Chính tội làm loạn Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!”. Tiết Tường nói đầy đanh thép. Nhưng… cả Thiên Hình Cung không ai đáp lại hắn. Mọi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lồ ng ngực hắn. Tiết Tường thấy thế, nụ cười đắc ý trên mặt cũng dần đông cứng lại. Nhìn vẻ mặt mọi người, tim hắn không khỏi run lên, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. “Đại nhân?” Tiết Tường thấy Tứ tôn trưởng thì thận trọng lên tiếng. Thế nhưng Tứ tôn trưởng coi như không nhìn thấy hắn và cũng không nói gì. “Điều này…”, Tiết Tường cuối cùng cũng nhận thức được tình hình bất ổn, vội vàng nhìn xung quanh. Sắc mặt của các đệ tử trông vô cùng cổ quái. Họ xì xầm như đang bàn tán điều gì đó. “Sư huynh! Anh mau coi…ngực của anh”, lúc này Lý Đào bừng tỉnh, chỉ vào ngực của Tiết Tường và hét lớn. Tiết Tường vội vàng cúi đầu. Đúng lúc này, mặt hắn tái nhợt Ngực hắn lành lặn không có lấy một vết thương. “Không…thể nào? Vết thương ở ngực của tôi đâu…mất rồi?”, Tiết Tường bàng hoàng hét lên và sờ lên ngực của mình. Thế nhưng chẳng có thứ gì cả. “Tại sao lại như thế….?”, Tiết Tường trố tròn mắt. “Tôi nghĩ mọi người đều thấy rồi phải không? Ngực của Tiết Tường căn bản không hề có bất kỳ vết thương nào! Anh nói Liễu Như Thi đâm anh, vậy vết thương đâu?”, Lâm Chính chất vấn. Tiết Tường toát mồ hôi hột, lắp bắp không biết trả lời như thế nào. Lý Đào nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta tận mắt nhìn thấy con dao đó đâm vào ngực của Tiết Tường. Máu chảy nhiều như vậy có thể là giả được sao? Thế nhưng những gì lúc này mọi người nhìn thấy cũng là thật mà!Ngực của Tiết Tường vô cùng lành lặng. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ bị ảo giác? “Vì vậy tôi nói rồi, tất cả là do Tiết Tường tự biên tự diễn để vu oan cho người khác mà thôi! Tứ tôn trưởng, ông cũng thấy rồi đấy, Tiết Tường không hề bị thương, nhưng trên áo lại có vết máu. Có thể thấy, máu là do anh ta tự tạo ra, dùng để vu oan cho Liễu Như Thi. Mong Tứ tôn trưởng chứng giám”, Lâm Chính đanh giọng. “Không hề! Đệ tử không hề làm vậy! Oan uổng quá”, Tiết Tường vội vàng quỳ xuống trước mặt Tứ tông trưởng. Tứ tôn trưởng chau mày, im lặng. Mọi thứ thật quá quỷ dị. Giờ này đến ngay cả ông ta cũng không biết phải tin ai nữa. Tứ tôn trưởng không nói gì, thế là Tiết Tường vội vàng nhìn Từ Tài Quang: “Đại ca ơi!” “Đồ vô dụng này”, Từ Tài Quang thầm chửi rủa, sau đó đứng dậy chắp tay: “Tôn trưởng, chuyện này rất nhiều đồng môn cũng đã nhìn thấy, có thể là con dao không đâm trúng nhưng hành động của Liễu Như Thi thì ai cũng nhìn thấy cả, không thể nào là giả được. Các vị đồng môn ở đây chắc cũng đồng ý làm chứng thôi”. “Đệ tử đồng ý làm chứng, chứng minh Liễu Như Thi mưu hại sư huynh Tiết Tường, mong tôn trưởng minh giám”, Lý Đào vội đứng dậy.