Chương 3991 “Nước? Ha, vào nơi này rồi còn có nhiều yêu cầu như vậy? Đừng đùa nữa, biết đây là đâu không? Tử lao! Người đến đây đều phải chết! Uống nước? Uống nước tiểu đi!”, cai ngục cười lớn, hoàn toàn không quan tâm đ ến Liễu Như Thi. “Anh…”, Liễu Như Thi tức tối, còn định nói gì đó nhưng vì tâm trạng kích động mà ho dữ dội không ngừng. Khụ khụ khụ… Phụt! Trong cơn ho kịch liệt, cô ấy phun ra ngụm máu. Nhưng đám cai ngục hoàn toàn không quan tâm. Dường như trong mắt bọn họ đó là một chuyện rất bình thường. “Cô nhóc”. Lúc này, một giọng nói sốt sắng vang lên. Sau đó một bà cụ nhanh chân bước vào trong nhà tù. “Ai đó?”. Cai ngục dừng cười, lập tức quát lớn. Nhưng bà cụ không quan tâm đ ến cai ngục, đứng ở cửa nhà tù nhìn Liễu Như Thi. “Khốn nạn!”. Cai ngục thầm chửi mắng, định tiến tới nhưng bị người bên cạnh níu lại. “Cậu muốn chết à? Người đó là bà cụ Ôn!”, người bên cạnh quát khẽ. “Bà cụ Ôn?”, cai ngục đó biến sắc, nhờ vào ánh sáng lờ mờ mới nhìn rõ người này, không dám lên tiếng nữa. Người bên cạnh thì khẽ quát: “Bà cụ Ôn, người này đã bị Tứ tôn trưởng cho vào tử lao, bà chỉ có thể đến thăm, đừng làm chúng tôi khó xử!”. “Tôi có mấy câu muốn nói với con bé này cũng không được sao?”, bà cụ Ôn sầm mặt, nghiêng đầu quát. Vẻ mặt cai ngục rất túng quẫn, không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ mấy câu thôi, nói nhiều hơn, chúng tôi cũng khó xử…”. “Khó xử? Vậy thì đừng làm gì cả! Nghe đây, mau chuẩn bị nước và thức ăn nóng cho con bé này! Đi mau!”, bà cụ Ôn quát lên. “Bà cụ Ôn, chuyện này mà để Tứ tôn trưởng biết thì chúng tôi tiêu đời”. Các cai ngục rất khó xử. “Các người sợ Tứ tôn trưởng, không sợ tôi? Mau cút đi làm cho tôi! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, bà cụ Ôn quát giận. “Chuyện đó…”. Hai người do dự không quyết định được. Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên từ trong tử lao. Mấy người đồng loạt nhìn về hướng tiếng bước chân truyền tới, lúc này mới thấy một nhóm đệ tử của Thiên Hình Cung đi tới. Đệ tử đi đầu còn cầm một thứ như sắc lệnh trong tay. Khi nhìn thấy nó, sắc mặt bà cụ Ôn không mấy tự nhiên, rất khó coi. Bọn họ đi đến đây, đồng loạt hành lễ với bà cụ Ôn.