Chương 4026 Tuy tính mạng của Liễu Như Thi như mành treo chuông, nằm trên giường chẳng khác nào xác chết, còn Lâm Chính khỏe mạnh đứng đây, nhìn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế thì tình hình của Lâm Chính cũng không khá hơn Liễu Như Thi bao nhiêu. Hoạt Độc trong người anh quá đáng sợ. Nếu không kịp thời giải độc, một khi Hoạt Độc lan khắp người, cho dù Lâm Chính ăn thần dược như cơm thì cũng mất mạng. “Tôi biết, chỉ dựa vào những thứ này thì không thể loại bỏ hoàn toàn Hoạt Độc trong người tôi. Thực ra trong Từ Bi Thất kia vẫn còn rất nhiều dược liệu hiếm có, đáng tiếc tôi không có đủ thời gian, nếu không đã mang hết đi rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp. “Không có đủ thời gian? Chẳng phải cậu lẻn vào lấy trộm những thần dược này sao? Nếu không bị phát hiện thì thừa thời gian! Từ Bi Thất không phải ai cũng có thể vào được, trừ cung chủ thì không ai được phép tùy tiện vào đó cả”, bà cụ Ôn kỳ quái hỏi. “Tôi không vào đó lấy trộm”. “Không vào lấy trộm? Vậy cậu có được những thần dược này bằng cách nào?”, bà cụ Ôn kinh ngạc hỏi. “Tôi vào đó cướp”, Lâm Chính bình thản đáp. Bà cụ Ôn sửng sốt, rồi bật cười: “Cậu Lâm câu chuyện cười này của cậu chẳng buồn cười chút nào. Cướp? Cậu nghĩ Từ Bi Thất là nơi nào hả?”. Lâm Chính không giải thích nhiều, chỉ nói: “Bà Ôn, tóm lại tôi giao số thuốc này cho bà đấy, hi vọng bà có thể chữa khỏi cho Như Thi. Còn bà, tôi nghĩ bà tạm thời đừng chữa trị vết thương của mình, nếu bị người của thiên cung phát hiện ra thì sẽ gặp rắc rối”. “Cậu yên tâm, tôi hiểu mà! Như Thi đã không sao rồi, nhưng bản thân cậu… phải làm sao đây?”. “Tôi đã đến Từ Bi Thất một lần thì sẽ đến lần hai! Nhưng thời gian này tôi vẫn chưa có ý định hành động. Tôi đọc được không ít sách ở Từ Bi Thất, trong đó có mấy cách khá hay chữa được Hoạt Độc, tôi muốn thử trước đã”. “Ồ? Cậu còn đọc sách ở Từ Bi Thất sao? Bí tịch trong đó đều là những y thuật hàng đầu của thiên cung, chỉ có cung chủ và Đại tôn trưởng được đọc! Nếu cậu có thể nhớ được một hai quyển là đủ dùng cả đời rồi!”. Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã đọc hết một lượt rồi”. “Hết?”. Bà cụ Ôn thấy hơi kỳ quái, anh nói thế nghĩa là sao? Anh đã đọc hết rồi? Sao có thể chứ? Nhưng đúng lúc bà ta định hỏi tiếp thì bên ngoài nhà tranh vang lên mấy tiếng bước chân. Bà cụ Ôn hơi biến sắc, lập tức kéo rèm, che Liễu Như Thi ở trên giường, rồi nháy mắt với Lâm Chính. Lâm Chính hiểu ý, nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ. Cạch! Cửa bị đẩy ra, mấy đệ tử thiên cung bước vào nhà tranh. Nhìn thấy bà cụ Ôn nằm trên giường, mấy đệ tử đều nhíu mày. “Chào bà Ôn”, người dẫn đầu cũng coi như khách khí. “Sao vậy?”, bà cụ Ôn mặt không cảm xúc hỏi. “Chuyện là thế này, tôn trưởng lệnh cho chúng tôi đến hỏi han điều tra, xem có người nào khả nghi xuống núi bằng bậc thềm Trường Sinh hay không…” “Người khả nghi? Sao nào? Thiên cung xảy ra chuyện hả?”, bà cụ Ôn hừ mũi, hỏi với giọng điệu khinh bỉ. “Xảy ra chuyện lớn, Từ Bị Thất bị cướp”, đệ tử kia đáp.