Chương 4050 Nếu bọn họ quả thực không đội trời chung với thiên cung Trường Sinh thì anh ít nhất có thể thêm một đồng minh. Nhưng việc làm của Lâm Chính lại khiến người của thiên cung Trường Sinh rất bất mãn. “Theo giặc! Đây là theo giặc!”. Trịnh Thông Viễn tức xì khói, giậm chân bình bịch. “Xong chuyện này nhất định phải trị tội Lâm Chính!”, Tứ tôn trưởng trầm giọng quát, ánh mắt lạnh như băng. “Trị tội? Trị cậu ta tội gì? Cậu ta phạm tội gì chứ?”, Tam tôn trưởng quay sang hỏi. “Thông đồng với kẻ thù, phản bội thiên cung! Tội này mà nhẹ sao? Phải lột da rút gân, băm vằm cậu ta thành nghìn mảnh!”, Tứ tôn trưởng điên tiết nói. “Mắt nào của ông nhìn thấy cậu ta thông đồng với kẻ thù? Chứng cứ đâu? Ông cưỡng chế gán tội cho cậu ta, nếu đồn ra ngoài thì uy nghiêm của Thiên Hình Cung ở đâu? Chúng ta biết ăn nói thế nào với các đệ tử? Tình hình đã rối rắm lắm rồi, ông đừng gây thêm phiền phức nữa”, Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói. Tứ tôn trưởng kiềm chế cơn giận, không nói gì nữa. “Tam tôn trưởng, như vậy chẳng phải Lâm Chính sắp thắng Tử Huyền Thiên rồi sao?”, Trịnh Thông Viễn vẫn không phục, nghiến răng nói. “Ông nghĩ nhiều rồi, so với Lâm Chính thì chắc chắn Tử Huyền Thiên coi trọng Thần Ngạo Tập hơn. Tử Huyền Thiên vẫn chưa ra sát chiêu đâu, Lâm Chính không thể là người cười đến cuối cùng được”, Tam tôn trưởng mỉm cười đáp. Trương Man bị đánh bại, người của Tử Huyền Thiên đều trở nên nghiêm túc. Tuy Lâm Chính nương tay, nhưng bọn họ không định cứ thế bỏ cuộc. “Người này không dễ đối phó, đệ tử cấp Hoàng và đệ tử cấp Huyền đừng tham gia chiến đấu, để đệ tử cấp Địa và đệ tử cấp Thiên ứng phó đi!”, Chấn Hám Sơn trầm giọng nói. Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau, hầu hết đều không nói gì. Nếu ngay cả A Nhàn và Trương Man cũng bị đánh bại dễ dàng như vậy thì thực lực của đối phương quả thực đáng sợ. Đệ tử bình thường giao đấu với anh thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, chỉ có thể phái cao thủ thực sự lên vậy. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên. “Mao sư muội, Liên sư đệ, hai người lên đánh thử với anh ta đi, sau đó tôi sẽ lên!”. Mọi người ngước lên nhìn, là cô gái tóc ngắn kia. Sắc mặt cô ta lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy ý thù địch. Hiển nhiên cô ta rất bất mãn với con ma bệnh xuất hiện giữa chừng này. “Sư tỷ, ý của chị là…” “Thăm dò căn cơ của người này cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc anh ta bị bệnh gì? Tôi muốn ra tay ở mặt này, đánh bại anh ta!”, cô gái nghiêm túc nói. Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên. “Vâng, sư tỷ”. Người tên Liên sư đệ lập tức lao lên, muốn quyết chiến một trận với Lâm Chính. Nhưng anh ta không cầm cự nổi 10 giây đã bị đánh bại. Mao sư muội hét lớn một tiếng, cũng xông tới. Cô ta mạnh hơn Liên sư đệ một chút, cầm cự được 11 giây.