Chương 4077 “Cũng được”, không đợi Ngũ tôn trưởng lên tiếng, Tam tôn trưởng đã đồng ý. “Tôi cũng đi”, Tứ tôn trưởng cũng nói thêm vào: “Chuyện này liên quan tới Từ Bi Thất, cũng có trách nhiệm của tôi. Nếu Lâm Chính đúng là kẻ tình nghi thì tôi quyết không dung túng”. Sau khi hạ quyết tâm, Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn cùng đi về nơi ở của Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xử lý vết thương trong cơ thể thì cánh cửa đã bị Trịnh Thông Viễn đẩy ra: “Lâm Chính, Ngũ tôn trưởng tới trị thương cho cậu rồi đây”. Tam tôn trưởng yêu cầu Ngũ tôn trưởng đích thân tới chữa trị cho Lâm Chính, anh cũng biết Tam tôn trưởng đã nghi ngờ mình. Nói là trị thương nhưng thực ra là để điều tra. Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt khẽ dao động. Anh lập tức lấy châm ra đâm ngập sâu vào trong ngực của mình. Thu Phiến ở bên cạnh vô cùng căng thẳng, vội chạy ra đón những người kia. Thế nhưng bọn họ đã bước vào trong. “Tôn trưởng…”, Thu Phiến hô lên, cảm thấy bối rối. Lâm Chính thấy vậy bèn há miệng nôn ra một ngụm máu tươi. Đám đông thất kinh. Máu được nôn ra, anh yếu ớt nhìn bọn họ: “Ngũ tôn trưởng sao tới nhanh vậy? Tứ tôn trưởng và Trịnh điện chủ cũng tới rồi sao? Đệ tử bái kiến hai vị tôn trưởng và Trịnh điện chủ…” Thấy bộ dạng của Lâm Chính, đám đông nhìn nhau. “Lâm Chính, xem ra cậu bị thương không hề nhẹ. Ngũ tôn trưởng mau điều trị cho Lâm Chính đi. Hôm nay cậu ấy đã lập công lớn cho thiên cung, tuyệt đối không được chậm trễ”, Trịnh điện chủ nói bằng vẻ vô cảm. “Được, Lâm Chính, cậu cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Ngũ tôn trưởng nói. “Vâng, Ngũ tôn trưởng”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cởi áo ra. Ngay lập tức,cơ thể anh hiện ra trước mặt đám đông. Những vết thương chằng chịt cũng hiện ra, ngoài ra thì còn có một lượng lớn những mảng tối như con rắn độc đang lan ra khắp cơ thể khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê dại. “Là hoạt độc”, Tứ tôn trưởng khẽ nói. Ngũ tôn trưởng do dự, sau đó kiểm tra và khẽ gật đầu với những người còn lại: “Hoạt độc của Lâm Chính nghiêm trọng lắm rồi”. “Vậy châm cứu xem thế nào”. Ngũ tôn trưởng gật đầu, lấy Xích Hồng Châm ra và đâm lên người Lâm Chính. Lâm Chính đương nhiên là để ý thấy cây châm của Ngũ tôn trưởng, anh lên tiếng:“Ngũ tôn trưởng, cây châm này đặc biệt quá, nó là châm gì vậy?” “À…không có gì, chỉ là nó có thể chữa trị cho cậu, khiến cơ thể cậu ấm hơn và có tác dụng lên vết thương của cậu thôi”, Ngũ tôn trưởng giải thích. “Có tác dụng với hoạt độc không?” “Có một chút…” “Thần kỳ vậy cơ à, thật hiếm có…Đệ tử có thể xem được không?”, Lâm Chính nói. “Điều này…”, Ngũ tôn trưởng do dự. “Sao vậy? Ngũ tôn trưởng, lẽ nào châm bạc này không phải của tôn trưởng?” “Làm gì có chuyện đó, nếu cậu muốn xem thì xem đi”, Ngũ tôn trưởng đưa cây châm cho anh. Lâm Chính cầm lấy. Lúc anh cầm vào cây châm thì lập tức hiểu ra tác dụng của nó. Anh giả bộ soi ngắm rồi mỉm cười trả lại: “Đệ tử ngu đần không nhìn ra được sự thần kỳ của cây châm này. Trả lại cho Ngũ tôn trưởng”. “Không sao, chữa trị được là được”, Ngũ tôn trưởng tiếp tục châm cứu.