Chương 4105 Cuối cùng, Chu Bích Như gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra rất nhiều khí tức giống như ngọn lửa, bao trùm lấy Lâm Chính. Nhưng tiếc là Lâm Chính vẫn miễn dịch với cái này. “Tình hình không ổn rồi!”. “Mau đến giúp Chu sư tỷ!”. Cuối cùng, các đệ tử ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, nghe tiếng gầm của Nguyên Lam Y liền ùa tới, định bao vây tấn công Lâm Chính. “Sao nào? Tất cả cùng ra tay à? Dù tất cả các anh cùng lên tôi cũng không sợ!”. Lâm Chính bình thản nói, rồi vung mạnh tay lên hất về phía đám người. Vèo! Cơ thể Chu Bích Như rơi về phía bọn họ như đạn pháo, quật ngã một đám đệ tử. Không ít đệ tử vỡ đầu chảy máu, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ. Hiện trường nhốn nháo. “Cái gì?”. Nguyên Lam Y kinh hãi. Bạch Hạo Tâm thì sững lại. Đó là Chu Bích Như đấy! Là Chu Tước Chu Bích Như – một trong Tứ Thánh Anh! Vậy mà… cũng bị thua thê thảm như vậy… Sắc mặt anh ta trắng bệch, ngây ra nhìn Lâm Chính, không biết tại sao mà cả người cũng trở nên run bần bật. Trong đầu anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở thiên cung Trường Sinh, ánh mắt vừa rồi còn sáng rực lại tràn ngập nỗi khiếp sợ… “Sao lại như vậy được? Thực lực của tên Lâm Chính này… hình như lại mạnh hơn trước đó! Tại sao chứ? Tại sao?”. Bạch Hạo Tâm run rẩy kêu lên, có chút không biết phải làm sao. Còn Vệ Tân Kiếm đã hóa đá hoàn toàn. “Lâm Chính… mạnh như vậy sao?”, anh ta thì thào, đầu óc có chút trống rỗng. Vệ Tân Kiếm biết rất rõ thực lực của Chu Tước Chu Bích Như. Trong mắt anh ta, dù Lâm Chính có mạnh hơn mình, thì vẫn chưa đủ để đánh tay đôi với Chu Bích Như. Nhưng bây giờ… Lâm Chính không những đánh bại Chu Bích Như, mà còn khiến cô ta thua một cách thảm hại. Tại sao lại vậy? Lẽ nào thực lực của Lâm Chính này… còn hơn cả Tứ Thánh Anh? Vệ Tân Kiếm cảm thấy không thể tin được. Nhưng nghĩ lại thì người như vậy quả thực có tư cách làm thầy của anh ta, nhưng muốn đấu với những cường giả thực sự của Tử Huyền Thiên thì hiển nhiên vẫn chưa đủ tư cách… Xung quanh tan hoang đổ nát. Có đệ tử muốn phản kháng, nhưng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Chính, tất cả đều bị đánh cho nằm bẹp một chỗ. “Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi thề phải giết anh!”.