Chương 4159 Nhị tôn trưởng cảm giác mắt mình như sắp nổ tung. Đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Không phải ông ta chỉ quan tâm tới sự sống chết của Lâm Chính mà còn quan tâm tới sự tôn nghiêm của Thượng Thanh Cung. Rõ ràng là ông ta có thể chặn đứng không cho mọi thứ xảy ra vậy mà lại phải bất lực đứng đây quan sát. Cảm giác này thật sự rất đau đớn. Lúc này… Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh như hoa tuyết liên phóng ra từ vị trí chính giữa. Bụp! Bụp…Vài người đệ tử của Giang Hương Thư Các bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Ngực họ hõm sâu, da nứt toác, miệng đầy máu. Họ ngất ngay tại chỗ. “Cái gì?“,đám đông bàng hoàng. “Chuyện gì thế này?”, Giang Thục Hồng cảm thấy thật kỳ lạ, vội vàng nhìn về phía đám học sinh của mình. Giang Thục Hồng cũng cảm thấy kỳ lạ vội vàng nhìn đồ đệ. Giữa đám đông, Lâm Chính giống như một chiến thần với hai tay không vung lên hạ xuống. Mỗi cú đấm của anh như có sức nặng ngàn cân, dội thẳng xuống người đám đồ đệ kia. Nếu họ dùng tay chân để đỡ thì sẽ bị đấm gãy, nếu dùng cơ thể để đỡ thì sẽ bị đấm chết. Châm bạc, bột độc của đám đệ tử này không thể làm gì được Lâm Chính. Châm bạc không thể nào đâm được vào da của Lâm Chính. Giống như cơ thể anh được làm từ đồng vậy. “Hả?”, Giang Thục Hồng trố tròn mắt. Đám người của Thượng Thanh Cung cũng hóa đá. “Không được, không được rồi” Lúc này một người đệ tử hét lớn: “Giảng sư, chúng đệ không làm gì được anh ta. Da của anh ta…quá cứng…quá cứng”. “Cậu nói cái gì?”, Giang Thục Hồng sững sờ, nhìn Lâm Chính như một con hổ dữ giữa bầy cứu. Anh tung hoành, tàn sát bọn họ không chút do dự. Dù bọn họ đã sử dụng Siêu Thể Đan và có thực lực cực mạnh, thủ pháp cực nhanh nhạy nhưng hoàn toàn không làm gì được Lâm Chính. “Không thể nào”. Giang Thục Hồng hoảng loạn, lập tức hét lên: “Nhanh! Dùng Cửu Tinh Thiên Tường Châm Pháp đi! Nhanh!” “Vâng giảng sư”, bị đánh cho tan tác hoa rơi, đám đệ tử lập tức phản ứng lại và bắt đầu tản ra. Mỗi người lấy ra mười cây châm, giơ lên sáng lấp lánh trước mặt Lâm Chính. “Hả?”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn họ. Đám đồ đệ đưa tay lên và rắc bột độc. Bột độc khiến mặt đất cháy xì xì, vô cùng khủng khiếp. Chúng được rắc xung quanh Lâm Chính khiến anh bị hạn chế tầm nhìn, không nhìn thấy gì. Lâm Chính nhìn bốn phía, đang định ra tay. Lúc này, tất cả đám đệ tử bắt đầu phóng châm. Họ không hề phóng về phía Lâm Chính mà phóng lên trời. “Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Nhìn thấy châm bạc bay như sao giăng kín bầu trời, Lâm Chính chau mày. Sau đó số châm bạc tạo thành một đường thẳng phóng về phía Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né tránh. Số châm bạc như được điều khiến, lập tức đuổi theo anh. Anh cũng lấy châm ra phóng tới. Keng keng…Châm bạc tiếp xúc phát ra tiếng kim loại. Lâm Chính co đồng tử anh thấy sức tấn công của đối phương mạnh quá. Số châm bạc lúc này được tạo ra từ sức mạnh của toàn bộ đám đệ tử. Không tránh được anh đành phải đỡ đòn. Lâm Chính lập tức giơ tay lên chặn châm bạc lại. Lô châm bạc đầu tiên ghim vào cánh tay anh. Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, lô châm tiếp theo gắn chặt vào lô châm đầu tiên. Nguồn sức mạnh không ngừng rót vào châm bạc, khiến cho lô châm trước đó ghim vào da thịt của Lâm Chính.