Chương 4190 Với khả năng của Lâm Chính thì không thể có chuyện không tránh được đòn này. Vì nếu không thể thì sao mà cậu ta có thể vượt qua được khu hành lang chứ. Đại tôn trưởng tối mặt, hiểu ra được cậu nhóc này đang không hề đơn giản. Ông ta không dám do dự, lập tức lao lên. Vụt vụt…Ông giơ tay lên đấm thẳng vào tử huyện của Lâm Chính. Giữa những đầu ngón tay còn mơ hồ hiện ra cả châm bạc. Sự đáng sợ của cú đấm không nằm ở lực đấm mà là ở uy lực khủng khiếp do những cây châm kia mang lại Đại tôn trưởng dù sao cũng là cao thủ hàng đầu của thiên cung. Tốc độ của cú đấm cực nhanh, khiến người ta không kịp phòng bị. Đợi Lâm Chính kịp hoàn hồn thì cú đấm đã đập về phía ngực của anh rồi. Rầm! Lâm Chính bị bắn bật ra, đập mạnh vào tường và ngã ra đất. Anh cúi xuống thấy vùng ngực của mình đã bị đâm mấy nhát châm, đó chính là vị trí vừa rồi mà Đại tôn trưởng giáng mấy cú đấm xuống. Lâm Chính ôm ngực, từ từ đứng dậy. “Lâm Chính, chuyện gì vậy? Tại sao mà cậu không có cả sức để đỡ lại thế? Lẽ nào cậu từ bỏ sao? Hay là sức của cậu cũng chỉ có từng đấy. Vậy thì thật khiến người ta thất vọng quá”, Đại tôn trưởng dừng lại, nhìn Lâm Chính và lắc đầu. Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, ngược lại chỉ lấy châm của mình ra, đâm vài cây và hít thở. “Hả?”, Đại tôn trưởng chau mày. Lúc này ông ta cũng chẳng muốn hỏi nhiều làm gì. Giết được Lâm Chính, lấy được 30 giọt Lạc Linh Huyết là được. Những chuyện khác ông ta không có hứng thú. “Tới lúc kết thúc rồi. Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ”, đại tôn trưởng gào lên, cơ thể phóng nhanh như chớp, ông ta dùng tốc độ xoay quanh Lâm CHính ba vòng. Trong quá trình xoay, hai cánh tay của ông ta vươn ra như một cỗ máy và điểm lên vị trí các huyệt đạo của Lâm Chính. Ba vòng kết thúc, toàn thân Lâm Chính bao gồm tầm hơn bảy trăm huyệt đã bị ông ta điểm trúng, sau đó Đại tôn trưởng lập tức lùi ra. Phụt! Lâm Chính ngã xuống như bị rút cạn sức lực. Cơ thể anh mềm ra như cọng bún và nằm bất động ở đó. Đại tôn trưởng mỉm cười bước tới: “Lâm Chính, trúng phải thủ pháp này của tôi thì cậu sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Cậu không còn bất cứ lực kháng cự nào nữa rồi. 30 giọt Lạc Linh Huyết này giờ thuộc về tôi”. “Đại tôn trưởng đừng có vui mừng quá sớm. Ông vẫn chưa thắng được đâu”, Lâm Chính nằm đó, vừa th ở dốc vừa nói. “Tôi vẫn chưa thắng sao?”, Đại tôn trưởng khá bất ngờ: “Giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng thế? Có tác dụng gì không? Quý giá nhất là phải biết rõ bản thân, biết rõ tình hình mà hình như cậu lại thiếu mất thứ đó”. Nói xong, ông ta đi về phía anh, giơ chân lên định đạp nát đầu của anh. Lâm Chính lại lên tiếng: “Thực ra tôi có đủ đấy. Người không có là ông mới phải”. “Ồ?”, đại tôn trưởng chau mày. Ông ta không nhiều lời, cứ thế đạp mạnh xuống Đúng lúc này… Bụp! Một bàn tay chộp lấy cổ chân của ông ta và ném mạnh đi. Đại tôn trưởng không kịp phòng bị. Cả cơ thể bay bật ra xa, đập mạnh xuống vài tấm bia. Ông ta vội vàng bò dậy, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. “Không thể nào…cậu đã trúng Hoa Cốt Điểm Huyệt Thủ của tôi rồi mà…tại sao vẫn còn sức lực vậy? Xương cốt của cậu…đúng ra là phải mềm nhũn ra rồi chứ…Tại sao?”, Đại tôn trưởng trố tròn mắt. “Có lẽ là do thủ đoạn của ông chẳng ra làm sao cả. Muốn giết tôi mà chỉ dựa vào những cái này thôi thì không đủ”, Lâm Chính vừa nói vừa từ từ đứng dậy. Đại tôn trưởng bàng hoàng nhìn anh. Vẻ kinh hoàng đó không biết phải dùng từ gì để miêu tả.