Chương 4210 “Nghe nói Trần Tử Ngang là đồ đệ yêu quý của Nghiêm phó minh chủ, Nghiêm phó minh chủ đúng là biết dạy đồ đệ”. “Cũng không biết sau này Trần Tử Ngang sẽ có trình độ thế nào”. “Không thể đo lường”. Người xung quanh nhao nhao tán thán. Nghe đến đó, Trần Tử Ngang càng thêm ngông cuồng, đám người của Cô Phong cũng phổng lỗ mũi, vô cùng hống hách. Nghiêm Tàng Hải nhếch khóe miệng, lại nói: “Cung chủ, đồ đệ tôi có nhỉnh hơn một chút, không biết quý phái còn ai sẵn sàng đứng ra so tài giao lưu với đồ đệ tôi hay không?”. Ông ta dứt lời, vẻ mặt các tôn trưởng ở đây đều trở nên mất tự nhiên. Người vừa bị đánh tên là Vương Kiến Hào, trong thiên cung cũng là đệ tử hàng đầu, thiên phú cao siêu, thực lực phi phàm, nhưng ở trước mặt Trần Tử Ngang lại không qua được ba chiêu. Đệ tử tầm thường lên đó không phải là tìm chết hay sao? Vậy thì nên cử ai lên đây? Mọi người tràn đầy lo lắng. “Lâm Chính đến chưa?”. Lúc này, Mạc Tâm cung chủ đột nhiên cất tiếng hỏi. Lâm Chính nghe vậy, lập tức đứng ra: “Có đệ tử!”. “Ừ!”, Mạc Tâm cung chủ hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Đệ tử đó tên Lâm Chính, đệ tử của thiên cung chúng tôi. Hãy để cậu ta so tài giao lưu với đồ đệ quý của Nghiêm phó minh chủ”. “Ồ? Lâm Chính? Chưa từng nghe qua. Cậu ta là đồ đệ của ai vậy?”, Nghiêm Tàng Hải mỉm cười hỏi. “Đồ đệ yêu quý của Nhị tôn trưởng”, Mạc Tâm cung chủ do dự nói. “Ồ? Nhị tôn trưởng, là đồ đệ yêu quý của ông sao? Mọi người đều biết Nhị tôn trưởng là cao thủ số một ở thiên cung trừ cung chủ ra. Đồ đệ ông phải để chúng tôi mở rộng tầm mắt đấy”, Nghiêm Tàng Hải nghiêng đầu mỉm cười. Nhị tôn trưởng cười cười, không nói gì. “Xin hãy chỉ giáo!”. Trần Tử Ngang đi đến chính giữa, liếc nhìn Lâm Chính đầy khiêu khích, bình thản lên tiếng. Lâm Chính đi thẳng tới trước, chuẩn bị ra tay. Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang vọng khắp Nhật Nguyệt Tinh Cung. “Cung chủ, loại chúa hề nhảy nhót này vẫn nên để tôi giải quyết là được”. Giọng nói đó vừa dứt, một nhóm người đi vào cung điện. Bọn họ nhìn lại, không ai không ngạc nhiên. Dẫn đầu là mấy đệ tử của thiên cung Trường Sinh, phía sau lại là một nhóm người mặc áo vàng. Bọn họ đều có vẻ mặt nghiêm túc, vừa vào cung điện đã nhìn chằm chằm Mạc Tâm cung chủ. “Trác sư huynh?”. “Tử Diểu sư tỷ cũng đến rồi?”. Tiếng kêu kinh ngạc vang lên không dứt. Hóa ra các đệ tử đó chính là năm đệ tử kiệt xuất của thiên cung Trường Sinh. Dẫn đầu là Trác Côn Huyết xếp hạng nhất.