Chương 4238 Tuy Tử Huyền Thiên cũng là thế tộc cổ xưa đã truyền thừa hàng trăm hàng nghìn năm, nhưng cũng chưa từng thấy bí pháp quỷ dị như vậy. “Được rồi!”. Đúng lúc này, Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, giọng nói hơi nặng nề. Anh lấy ra một chiếc mặt nạ bằng sắt, đeo lên mặt, sau đó lại giơ tay lên, vén ống tay áo, đâm châm bạc vào cổ tay. Khi nhìn thấy cổ tay kia, đầu óc của Chấn Hám Sơn ầm một tiếng, trở nên trống rỗng. “Hai… hai… hai… hai mươi giọt?”. Ông ta xoa mạnh đôi mắt, hi vọng là mắt mình có vấn đề, nhưng dù ông ta xoa mắt đỏ cả lên, thì hình ảnh đó vẫn không thay đổi. Chính là 20 giọt… Lạc Linh Huyết! Châm bạc đâm vào, Lâm Chính nhìn về phía thiên cung Trường Sinh, rồi cất bước đi về phía đó. Chờ Lâm Chính đi rồi, Chấn Hám Sơn mới đi ra. Ông ta cảm giác lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run lên bần bật, hai chân lảo đảo. Ông ta run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Thiên Diệp… “Chấn đại nhân, ông chạy đi đâu vậy? Không thấy ông đâu cả!”. Bên kia vang lên giọng nói tức giận của Thiên Diệp. “Thiên… Thiên… Thiên… Thiên phó chưởng môn, mau… mau… mau quay lại đi, mau quay lại…” Chấn Hám Sơn run rẩy kêu lên. “Quay lại? Xảy ra chuyện gì vậy Chấn đại nhân? Sao nghe giọng ông hoảng hốt thế?”, Thiên Diệp ở đầu bên kia ù ù cạc cạc, khó hiểu hỏi. “Thiên Diệp đại nhân, ông đừng hỏi nhiều, mau quay lại đi!”, Chấn Hám Sơn lại hét lên, tâm trạng có chút mất khống chế. Thiên Diệp đã quen biết Chấn Hám Sơn rất nhiều năm. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Chấn Hám Sơn thất thố như vậy. “Ông chờ đó! Chúng tôi quay lại ngay!”. Thiên Diệp nhỏ giọng đáp, rồi tắt ngay điện thoại. Khoảng 15 phút sau, bọn họ gặp Chấn Hám Sơn đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái mét ở chân núi. “Chấn đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”. “Lẽ nào người của thiên cung Trường Sinh làm khó ông sao?”. Đám Thiên Diệp vội hỏi. Nhưng Chấn Hám Sơn không trả lời, chỉ vội quát: “Mau đi theo tôi!”. Dứt lời, liền men theo bậc thềm Trường Sinh chạy lên thiên cung. Mọi người đều rất ngạc nhiên. “Chấn đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”. “Đừng hỏi nữa, mau đi theo tôi!”. “Ơ…” Mọi người đưa mắt nhìn nhau. “Đừng hỏi nữa, lên đó rồi nói”.