Chương 4327 Thế nhưng lúc này bà ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Đến cả quyền được nghi ngờ cũng không có. “Đi thôi Bạch minh chủ”. Lâm Chính thản nhiên nói rồi phất tay, ra lệnh cho người đưa Bạch Họa Thủy rời đi. Trên đường, Lâm Chính giao điện thoại cho Bạch Họa Thủy. “Không phải lúc trước cậu nói, tôi không được gọi điện cho ông Đồng sao. Vậy cậu đưa điện thoại cho tôi gọi cho ai đây?”, Bạch Họa Thủy hỏi. “Đương nhiên bà không thể gọi trực tiếp cho ông Đồng, như vậy lộ liễu quá. Theo lý mà nói, giờ bà vẫn chưa biết mọi chuyện mới đúng. Vì vậy giờ việc bà cần làm là tìm lý do chặn đám người đó lại”. “Đám người nào?” “Ông Đồng cử ai đối đầu với tôi thì bà phải chặn người đó lại”, Lâm Chính trầm giọng. Bạch Họa Thủy lập tức hiểu ra. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính, hít một hơi thật sâu và nhận lấy điện thoại. Một lúc sau, một cuộc đại nguy sắp đổ ập xuống Dương Hoa lập tức biến mất. Ông Đồng ở nơi xa đang cầm ly rượu lắc nhẹ và mỉm cười: “Đã dặn cả chưa?” “Dặn cả rồi, tầm 10 phút nữa sẽ chính thức tiến hành công kích Dương Hoa. Dương Hoa sẽ bị tiêu diệt trong 30 phút đồng hồ, trở thành lịch sử. Đồng Thời, các cao thủ của chúng ta cũng đã xâm nhập vào Giang Thành, tất cả nhưng người liên quan tới Lâm Chính sẽ bị tiêu diệt”, người bên cạnh cúi người, mỉm cười nói. “Đối đầu với Thương Minh thì chỉ có chết thôi. Thần y Lâm đúng là không biết trời cao đất dày. Nghe này, thông báo chuyện này ra ngoài, nói rằng Dương Hoa của Giang Thành quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, dám khiêu chiến với Thương Minh nên đó chính là kết cục của kẻ không biết nghe lời. Làm vậy để dằn mặt người khác, rõ chưa”. “Vâng, ông Đồng”, người này đáp lại và lùi ra ngoài. Ông Đồng nheo mắt, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay với vẻ mặt vui vẻ. Thế nhưng nửa ly vừa mới vào bụng thì người thuộc hạ khi nãy lại bước vào. “Sao thế?”, ông Đồng vội hỏi. “Xảy ra chuyện rồi, ông Đồng”. Ông Đồng khựng lại: “Cái gì?” Nghe cấp dưới báo cáo, ông Đồng vừa nãy vẫn còn bình tĩnh, giờ sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng. “Bên Tống Vực, Tân Phương thế nào rồi? Họ hành động chưa?”, ông Đồng trầm giọng hỏi. “Bây giờ bên đó vẫn chưa liên hệ”. “Mau gọi điện thoại hỏi xem”, ông Đồng vội nói. “Vâng”, cấp dưới vội vàng bấm số. Thế nhưng gọi đến thì lại báo máy bận. Ông Đồng nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Gọi lại mấy lần mới gọi được, nhưng câu đầu tiên của đối phương lại khiến ông Đồng chạnh lòng. “Ông Đồng, tôi xin lỗi ông vì hành động ngày hôm nay, có khả năng tôi… không thể tham gia được, tôi đã ra lệnh cho người của tôi nhanh chóng rút lui rồi, mong ông Đồng thông cảm. Thứ lỗi, thứ lỗi…”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói bất lực của Tống Vực. “Tống Vực, ông có ý gì? Tôi bảo ông giải quyết việc mà còn một mực từ chối à? Ông to gan thật!”, ông Đồng nổi giận, giật lấy điện thoại gằn giọng nói. “Ông Đồng, ông đừng nóng giận, tôi cũng không còn cách nào khác, minh chủ đột nhiên sắp xếp cho tôi mấy nhiệm vụ quan trọng, nếu tôi không nhanh chóng hoàn thành e là sẽ mất mạng. Bên phía tôi không đủ nhân lực, làm gì có sức để quan tâm chuyện ở Giang Thành nữa. Ông Đồng, ông thông cảm, thứ lỗi cho tôi…”, Tống Vực nói.