Chương 4391 Thế nhưng không hề có tác dụng. Cứ thế tầm vài phút, Từ Việt ngồi phịch ra đất. “Cậu Từ”, đám đông kêu lên. Từ Việt mặt tối sầm và lắc đầu: “Suy kiệt rồi”. Ba từ thôi mà khiến người thanh niên bên cạnh ngã ra đất như người mất hồn…Từ Việt đứng dậy, đi tới bên cạnh người thanh niên và vỗ vai anh ta: “Đúng ra với y thuật của tôi đã có thể cứu sống cho ông cụ rồi. Nhưng có người đã khoa chân múa tay trước, khiến cho tình hình của ông cụ càng tệ hơn, khiến cho ông cụ tử vong. Chuyện này chỉ có thể nói là không may mà thôi…” Dứt lời, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Chính. Người thanh niên nhà họ Phúc trừng mắt với anh. Lúc này, tất cả đều cho rằng chính Lâm Chính đã hại chết ông cụ Phúc. Câu nói của Từ Việt không khác gì lời phán quyết tử hình của tòa án. Lúc này tất cả đều cho rằng chính Lâm Chính hại chết ông cụ Phúc. Dù sao thì Từ Việt cũng là người có tiếng, còn trẻ vậy mà đã giữ chức chủ nhiệm, hơn nữa còn làm ở bệnh viện nổi tiếng nên đương nhiên mọi người tin lời của hắn. Ngược lại Lâm Chính, không biêt từ chỗ nào chui ra, mặt lạ hoắc, đâu ai biết là ai. Lâm Chính thì thấy Từ Việt đang ‘đá bóng’ sang cho mình mà thôi. Có lẽ chính hắn cũng biết hắn đã chẩn đoán nhầm cho ông cụ Phúc. Có điều hắn không nói ra, nếu không hắn sẽ xong con ong. Thế là hắn bèn đẩy mọi tội lỗi lên đầu Lâm Chính. Đòn này đúng là vi diệu, vừa không làm hỏng danh tiếng của hắn, vừa có lời giải thích thích đáng với nhà họ Phúc. Ít nhất thì nhà họ Phúc cũng không trách cứ hắn, ngược lại còn cảm kích hắn. “Mẹ kiếp, mày muốn chết à”, người thanh niên nhà họ Phúc tức giận lao tới định đạp vào bụng của Lâm Chính. Lâm Chính chau mày nhưng không hề ngăn lại. Một đạp đạp thẳng vào bụng anh. Bộ vest sạch sẽ lập tức hiện rõ vết chân. Nhưng Lâm Chính vẫn đứng im. Người thanh niên thì ngã bật ra. Anh ta tức lắm định lao lên tiếp thì người chủ của bữa tiệc hét lớn: “A Hội dừng tay”. “Trước mặt đám đông, làm vậy còn ra thể thống gì nữa”, người thanh niên bặm môi, siết chặt nắm đấm, nhìn Lâm Chứng bằng ánh mắt đầy uất hận. “A Hội, ông của cậu bị suy kiệt qua đời thì mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm. Giờ điều cần làm nhất là về thông báo cho nhà họ Phúc, đưa ông cụ tới bệnh viện và lo hậu sư. Những chuyện khác không cần phải vội. Đây là Yên Kinh, người phạm tội thì sẽ không chạy thoát được đâu”, ông Tịch lạnh lùng nói. “Có lý, ông Tịch, tôi nghe lời ông”, người thanh niên gật đầu. “Mau đi sắp xếp đi”. Ông Tịch phất tay, tiếp tục quay qua nhìn Lâm Chính: “Giữ người này lại cho tôi. Đợi người nhà họ Phúc tới thì giao cho họ xử lý”. “Vâng, ông Tịch”. “Người thanh niên, cậu thật sự đã làm một việc quá ngốc nghếch. Cậu vì lợi ích, vì muốn kết giao với nhà họ Phúc mà đã mạo danh bác sĩ, chẩn đoán sai cho ông cụ. Cậu có biết cậu đã hại bao nhiêu người không? Cậu có biết sự trả thù của nhà họ Phúc khủng khiếp tới mức nào không. Cậu có biết có biết bao nhiêu người vì cậu mà chết không. Người như cậu đúng là vô tri, có chết cũng không oan”, ông Tịch lạnh giọng, tiếp tục phất tay cho người đưa Lâm Chính đi. Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Ông nói tôi mắt cao tay thấp mà không biết có những người còn không có cả mắt cơ. Tôi vốn định cứu ông cụ mà lại bị các người với sự ngu ngốc và phiến diện của mình ngăn lại. Ông cụ không phải do tôi hại chết mà do chính các người hại chết. Người mà nhà họ Phúc cần tìm là các người chứ không phải tôi”. Dứt lời, tất cả trở nên tức giận: “Tên nhóc chết tiệt này, chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng”. “Nó chán sống rồi à”.