Chương 4405 Lâm chưởng sự suy nghĩ chốc lát, hạ giọng nói: “Thần y Lâm, nếu cậu đã nói đến mức đó thì được, tôi đồng ý với cậu! Nhưng… tôi có một đề nghị!”. “Đề nghị gì?”, Lâm Chính hỏi. “Nếu đã muốn đánh thì thêm chút gì đó đặc sắc đi. Thế này, tôi soạn ra một bản khế ước sinh tử, chúng ta mời hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật ở Yên Kinh làm chứng, tiến hành một trận quyết đấu sinh tử. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”, Lâm chưởng sự cười nhạt nói. Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc. “Chưởng sự!”. Mọi người sốt ruột gọi. Lâm chưởng sự giơ tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh. Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc nhìn ông ta: “Khi nào bắt đầu?”. “Hôm nay trời đã tối, vậy hẹn sáng ngày mai thế nào? Sáng mai trên đỉnh núi Yên Long, tôi đợi cậu, thần y Lâm!”. “Được!”. Lâm Chính gật đầu, quay người định đi. Nhưng dường như nghĩ tới gì đó, anh lại dừng bước, nghiêng đầu nói: “Lâm chưởng sự, lúc trước tôi nghe người ta nói, ông từng tìm người bói một quẻ cho ông, quẻ nói ông tung hoành cả đời, cuối cùng lại chết trong tay người của mình! Ông có tin vào quẻ bói đó không?”. “Đó là chuyện hai mươi năm trước, không ngờ chuyện nhàm chán như vậy mà thần y Lâm cũng biết, xem ra thần y Lâm rất quan tâm đến mọi chuyện của nhà họ Lâm”, Lâm chưởng sự cười híp mắt, nói. “Thế là ông không tin?”. “Lời nói của giang hồ thuật sĩ sao phải tin? Thế nào? Thần y Lâm tin sao?”. “Phải”. “Nói vậy chẳng phải ngày mai cậu còn không có lòng tin vào bản thân? Thần y Lâm, nếu cậu sợ thì bây giờ rút lại lời nói cũng còn kịp”, Lâm chưởng sự nói. Ông ta vừa nói như vậy, không ít người bật cười. “Ha ha…”. Lâm Chính không nói gì mà quay đầu rời đi. Lâm chưởng sự mỉm cười nhìn theo, nhưng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác trống trải, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng… Nhà họ Lâm lập tức liên hệ với Giang Nam Tùng – Hội trưởng mới của Hiệp hội võ thuật ngay trong đêm. Ngô Khai Sầu – Hội trưởng trước đó mà Lâm Chính quen biết đã bị giáng chức xuống phó hội trưởng, cũng không biết là ông ta đã gây ra chuyện gì. Thời gian đơn được gửi tới phòng làm việc của Giang Nam Tùng chưa tới một tiếng. Cả Yên Kinh sục sôi. “Thần y Lâm của Giang Thành cùng với chưởng sự Lâm Cốc của nhà họ Lâm tiến hành cuộc chiến sinh tử sao?” “Chuyện gì vậy? Thần y Lâm và nhà họ Lâm có thù oán gì à? Tại sao lại sống chết không đội trời chung như thế chứ”. “Lúc trước chưa từng nghe nói”. “Có biết cuộc chiến diễn ra ở đâu không?” “Biết, sáng ngày mai ở đỉnh núi Yên Long”. “Vậy thì không thể bỏ lỡ rồi”.