Chương 4466 Khổng Hằng Xuân phẫn nộ nói. “Giải độc? Ông Khổng… ông có cách sao?”, Giang Nam Tùng vội hỏi. “Tuyệt thế thần y… tôi biết có một vị! Ông hãy dẫn tôi xuống núi, đi cùng tôi một chuyến. Thần y Lâm này quá ngông cuồng, thật sự nghĩ độc của mình không ai giải được sao?”, Khổng Hằng Xuân bực dọc nói. Giang Nam Tùng mừng rỡ, lập tức đẩy xe lăn xuống núi. Chuyện ở trên đỉnh núi Yên Long được Võ Si Ma Bà áp xuống. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, một khi truyền ra ngoài chỉ sợ cả Yên Kinh sẽ náo loạn. Huống hồ, nếu để người khác biết những nhân vật ở cấp bậc như Giang Nam Tùng, Khổng Hằng Xuân đã trúng độc của thần y Lâm, bị thần y Lâm kìm kẹp thì hậu quả không thể tưởng tượng. Tuy nhiên, Võ Si Ma Bà không thể nào thật sự chạy đến Dương Hoa ở Giang Thành quét rác. Lâm Chính cũng sẽ không làm như vậy. Nói để Võ Si Ma Bà quét rác chỉ để tuyên bố với mọi người Võ Si Ma Bà có quan hệ với Dương Hoa, khiến những người muốn động vào Dương Hoa phải cân nhắc. Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Lâm Hạo Thiên dẫn theo những người cấp cao của nhà họ Lâm như Lâm Côn Luân bước nhanh đến đại sảnh. Lúc này, trong đại sảnh có hai thi thể. Đó là thi thể của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh. Lâm Cốc mặt đầy khí đen, trên người có nhiều vết bầm, nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng tình trạng chết Lâm Phi Anh còn thảm hơn, cả người nứt ra, đầu cũng nát. Nếu không phải quần áo vẫn còn hoàn chỉnh, bọn họ cũng không nhận ra ông ta. Nhìn thi thể của hai người đó, nhiều người buồn nôn che miệng. Sắc mặt của Lâm Hạo Thiên vô cùng âm trầm. “Trận chiến sinh tử giữa nhà họ Lâm và thần y Lâm có ba mươi mấy người trong gia tộc đi, kết quả người trở về không ai hoàn chỉnh, người chết người bị thương. Chưởng sự nhà họ Lâm, các chủ nhà họ Lâm chết thảm trên đỉnh núi Yên Long. Chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta để đâu?”, vẻ mặt Lâm Hạo Thiên dữ tợn, quát khẽ. Người nhà họ Lâm ở đại sảnh không dám thở mạnh. Chuyện lần này là cú sốc quá lớn với nhà họ Lâm. Không chỉ là thanh danh, mà còn ảnh hưởng đến sự ổn định nội bộ của nhà họ Lâm. Nhiều người trong gia tộc biết được Lâm Cốc và Lâm Phi Anh chết ở trên núi, ai cũng bàng hoàng bất an, vô cùng sợ thần y Lâm. “Phó gia chủ!”. Lúc này, một nhóm người khóc lóc gào thét chạy vào đại sảnh, quỳ trước mặt đám người Lâm Hạo Thiên. Nhìn lại thì là người thân của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh. Vợ của Lâm Phi Anh dập đầu xuống đất, gào khóc: “Phó gia chủ! Cầu xin ông đòi lại công bằng cho Phi Anh nhà chúng tôi! Phải trả thù cho ông ấy! Ông ấy không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được, cầu xin ông phải trả thù cho ông ấy!”. “Phó gia chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”. “Phó gia chủ…”. Đại sảnh trở nên ầm ĩ và huyên náo bởi tiếng khóc của bọn họ.