Chương 4489 Đám đông tái mặt. Người của Cái Thiên Tông cung thất kinh. Lâm Chính cố tình bị thương để có thể ghim châm lên tay người đàn ông… “Tác dụng phụ đã phát tác dụng, ông không còn khả năng chiến đấu, ông thua rồi. Nhưng ông yên tâm, tôi không định giết ông trước, mà là giết con trai ông rồi mới giải quyết tới ông”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm, anh cầm thanh đao gãy đi về phía người thanh niên. Người thanh niên sợ hết hồn, dù hai tay đang rất đau nhưng hắn bỗng chẳng còn cảm giác gì nữa. Giờ hắn chỉ cảm thấy sợ hãi. “Đừng, đừng tới đây”, hắn gào lên. Thế nhưng Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt hắn. “Dừng tay”, người đàn ông trung niên hô lớn. Lâm Chính mặc kệ, chỉ giơ cây đao lên. Đúng lúc này, Giang Nam Tùng lên tiếng: “Kẻ họ Lâm kia, cậu mà dám làm hại cậu Quý thì tôi đảm bảo cậu không sống được đến ngày mai đâu”. “Hả?”, Lâm Chính dừng lại, nhìn Giang Nam Tùng bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ánh lên vẻ âm sầm. “Giang Nam Tùng, ông nói cái gì?” Giang Nam Tung run bắn người, có phần sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng: “Thần y Lâm, cậu Quý và Quý tông chủ đại diện cho Cái Thiên Tông, hôm nay nếu họ có gặp tổn thất gì ở đây thì tôi đảm bảo cậu không sống nổi tới ngày mai đâu. Tôi nói cho cậu biết, đôi quân tinh nhuệ của Cái Thiên Tông đã tới Yên Kinh rồi. Cụ tổ Cái Thiên cũng đã có mặt. Chắc cậu nghe qua về cụ tổ Cái Thiên chứ, đó là một vị thần về võ thuật. Ông ấy mà muốn giết cậu thì dễ như trở bàn tay. Cậu dám động tới con trai và cháu của ông ấy thì chắc chắn cậu sẽ bị thịt nát xương tan. Vì vậy thần y Lâm, tôi đang muốn tốt cho cậu nên khuyên cậu hãy nhẫn nhịn. đừng làm hại bọn họ. Nếu không cậu sẽ hối hận đấy”. “Cụ tổ Cái thiên sao?”, Lâm Chính khẽ chau mày. Chiêm Nhất Đao nghe thấy bèn tái mặt, vội chộp lấy cây đao trong tay Lâm Chính: “Cậu đừng nóng, cụ tổ Cái Thiên đã tới Yên Kinh thì cậu không thể làm hại những người này được. Nếu không chúng ta sẽ mất mạng đấy”. “Ông biết cụ tổ Cái Thiên à?”, Lâm Chính hỏi. Chiêm Nhất Đao lắp bắp: “Người mà đánh bại tôi khi đó chính là cụ tổ Cái Thiên”. “Vậy sao?” “Cậu Lâm, chắc cậu không biết, cụ tổ Cái Thiên dùng rất nhiều cách tà ma để nâng cao công pháp của mình. Bọn họ không quan tâm tới hậu quả của việc tu luyện đó. Trên thực tế thiên phú và năng lực của tôi không hề thua kém ông ta, nhưng bọn họ sử dụng cấm thuật gia tăng tốc độ quá nhanh, chỉ trong vòng 20 năm mà họ đã tu luyện được sức mạnh bằng tôi tu luyện cả 60 năm rồi. Khi đó ông ta đã đánh bại tôi. Giờ đã bao năm trôi qua, thực lực của ông ta tới mức nào, chẳng ai biết được. Cậu Lâm, nếu tôi đoán không nhầm thì thực lực lúc này của ông ta đã đạt tới trình độ mà người thường không thể đấu lại được nữa rồi. Tôi lo…”, nói tới đây ông ta dừng lại. Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh hiểu ý của Chiêm Nhất Đao. Nếu như đến cả ông ta còn sợ thì chắc chắn cụ tổ Cái Thiên vô cùng khủng khiếp. Có điều anh không thể hiện sự lo lắng. Anh chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn đám đông trước mặt và suy nghĩ. Người đàn ông trung niên tên Quý Bạch Sam hừ giong: “Thần y Lâm, xem ra người của cậu biết điều đấy. Đúng vậy, bố của tôi cũng chính là cụ tổ Cái Thiên Tông đã tới Yên Kinh rồi. Nếu như cậu động vào tôi và con trai tôi thì bố tôi sẽ băm vằm cậu ra. Không chỉ có cậu mà những người bên cạnh cậu cũng đều phải chết. Tôi khuyên cậu đừng vì một phút nhất thời mà phạm phải sai lầm cả đời. Tới khi đó cậu hối hận cũng không kịp đâu”. “Đúng vậy, thần y Lâm…anh…dám giết tôi thì ông nội tôi nhất định sẽ giết cả nhà anh…”, người thanh niên cũng gào lên. Dứt lời, tất cả đều cười: “Hừ, xem ra sau lưng họ còn có thế lực vô cùng khủng khiếp”. “Cụ tổ Cái Thiên sao? Nghe đã biết không phải dạng vừa rồi”. “Có thể khiến cả hội trưởng Giang liều mạng thế kia thì đủ để thấy cụ tổ này đáng sợ tới mức nào”. “Ha ha, đối phương khó nhằn như vậy, để xem thần y Lâm sẽ xử lý ra sao”.