Chương 4510 “Vậy… Vậy phải làm sao? Phải làm sao?”. Tiểu Lưu run rẩy cả người. Chẳng lâu sau, anh ta sực tỉnh, nhìn viên thuốc trong tay, nói: “Chị Mai, có lẽ viên thuốc này có tác dụng với thủ trưởng, để tôi cho thủ trưởng uống trước đã!”. Nói xong, anh ta tiến tới. “Đây là thuốc gì?”. Nông Tiểu Mai vừa khóc vừa hỏi. “Thuốc của thần y Lâm đưa. Anh ta nói để thủ trưởng uống có thể giúp thủ trưởng ổn định lại!”, Tiểu Lưu vừa nói vừa định cậy miệng của Nông Đường Công ra, nhét thuốc vào. Giây lát sau, người nhà họ Nông chạy cả tới, Nông Tân con trai của Nông Đường Công bổ nhào tới chỗ Tiểu Lưu. Tiểu Lưu không kịp đề phòng bị đẩy ngã ra đất, đầu đập xuống đất, đầu váng mắt hoa, kêu la thảm thiết. “Á, các người làm gì vậy?”, Tiểu Lưu đau đớn hét lên. “Làm gì? Tên khốn nhà cậu! Cậu còn ngại mình hại bố tôi chưa đủ thảm sao? Bố tôi đã thành ra như vậy, cậu còn dám đưa thuốc của thần y Lâm tới đây? Cậu muốn làm hung thủ giết người sao?”, Nông Tân phãn nộ gào lên, hai mắt đỏ ngầu, lúc nói chuyện còn vung nắm đấm đấm Tiểu Lưu. Tiểu Lưu vô cùng kinh ngạc, nhưng may là bản lĩnh anh ta không tệ phản ứng kịp, vội vàng tránh đi, đồng thời dùng sức đẩy Nông Tân ra, vội vàng bò dậy. “Anh Tân! Chị Mai! Hai người điên rồi sao?”. Tiểu Lưu sốt sắng hét lên. “Điên? Người điên là cậu mới đúng!”, Nông Tiểu Mai tức giận nói: “Tiểu Lưu, nói tôi biết, có phải cậu dẫn thần y Lâm đến gặp bố tôi không?”. “Chuyện đó…”. Tiểu Lưu sững sờ, lưỡng lự gật đầu. Chuyện này anh ta phải thừa nhận, đúng là anh ta theo lệnh Nông Đường Công dẫn Lâm Chính đến gặp ông ấy. Nào ngờ anh ta vừa thừa nhận, người nhà họ Nông đã bùng nổ. “Hung thủ giết người!”. “Lưu Ngọc Vũ, đồ ăn cây táo rào cây sung!”. “Kẻ phản bội! Tôi lột da cậu ra!”. Người nhà họ Nông gào lên, tất cả xông tới định đấm đá Tiểu Lưu. Tiểu Lưu sợ hãi vội vàng tránh né, hỏi: “Các người làm gì vậy? Tôi trở thành hung thủ giết người từ lúc nào? Anh Tân, chị Mai, rốt cuộc hai người làm sao vậy?”. “Làm sao hả? Đồ phản bội nhà cậu! Bố tôi là bị thần y Lâm mà cậu dẫn tới hại chết!”, Nông Tiểu Mai gào thét, hai mắt đỏ ngầu. Tiểu Lưu không thể tin nổi, cứ nghĩ mình nghe lầm. “Sao lại thế được? Chị Mai, vô duyên vô cớ sao thần y Lâm lại hại thủ trưởng? Trong chuyện này… có phải có hiểu lầm gì không?”. “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái quái gì? Đây là thần y Diêu chính miệng nói! Nếu không phải tên lừa đảo họ Lâm mà cậu mời đến chữa bệnh cho bố, làm bệnh của bố xấu đi, phá hoại phác đồ điều trị của thần y Diêu thì sao bố lại thành ra như vậy? Thần y Lâm chính là hung thủ!”, Nông Tiểu Mai phẫn nộ tột cùng. Người nhà họ Nông nhìn về phía Tiểu Lưu, ánh mắt như muốn giết anh ta. “Không thể nào! Thần y Lâm… sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nhất định… Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi”, Tiểu Lưu kinh ngạc, không dám tin.