Chương 4514 Thấy vậy, Tiểu Lưu vui mừng khôn xiết, vội vàng vùng vẫy hét lên. “Tiểu Lưu? Anh sao vậy?”, Lâm Chính sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cho ông cụ Nông uống thuốc chưa?” “Chưa! Bị… bị anh Tân giẫm nát rồi! Lại mất thuốc rồi…”, Tiểu Lưu khóc không ra nước mắt. “Cái gì?” Giọng điệu của Lâm Chính đột nhiên nâng cao lên tám độ. “Anh là thần y Lâm à? Tốt lắm! Đúng là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không lối lại xông vào! Anh hại chết bố tôi! Tôi đang định đi tìm anh đây! Bây giờ anh đã đến đây thì vừa hay, chúng ta tính món nợ này luôn!”, Nông Tân tức giận nói: “Bắt lấy anh ta!” “Vâng!” Người nhà họ Nông phía sau vội vàng lao tới. “Hỗn xược!” Băng Thượng Quân đột ngột đứng phắt dậy, phóng ra khí kình, hét lớn một tiếng. Bụp bụp bụp… Tất cả đám người nhà họ Nông đều bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, đầu đẫm máu, vô cùng nhếch nhác. “Võ giả?” Sắc mặt đám người Nông Tiểu Mai, Nông Tân bỗng thay đổi. “Dám cả gan làm tổn thương thầy của tôi hả? Muốn chết sao?”, Băng Thượng Quân khịt mũi. Có thiên kiêu ở đây, đám người này đương nhiên không thể làm gì được Lâm Chính. Nhưng… đám người Nông Tân không hề hoảng sợ. Hắn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Thần y Lâm! Xem ra xung quanh anh có rất nhiều người có năng lực! Nghe nói bản thân anh cũng là một võ giả rất lợi hại! Nhưng tôi phải nói cho anh biết! Có những lúc võ thuật không thể giải quyết mọi chuyện!” “Ồ?” Lâm Chính hờ hững nhìn hắn. “Nghe này, thần y Lâm, tôi muốn anh lập tức cút qua đây, quỳ gối trước mặt chúng tôi, dập đầu xin lỗi bố tôi! Tôi biết, cao thủ bên cạnh anh nhiều như mây, nhưng vấn đề bây giờ không phải là vấn đề mà những tên lỗ mãng đánh đánh giết giết là có thể giải quyết được. Nếu anh không quỳ, trong vòng mười phút… nhà họ Nông tôi có thể khiến cả Dương Hoa của anh biến mất. Anh… tin không?”, Nông Tân lạnh lùng nói. Mặc dù Nông Đường Công đã ra nông nỗi này, nhưng sức mạnh của nhà họ Nông sẽ không bị tiêu tan ngay! Sức mạnh mà siêu gia tộc này sở hữu là siêu việt, lớn hơn rất nhiều những gia tộc khác ở Yên Kinh. Hồng Nhan Cốc và Cô Phong trước đây cũng hoàn toàn không thể so sánh được. Đây là cơ hội cuối cùng mà Nông Tân dành cho Lâm Chính. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính, chờ anh cúi người quỳ gối. Nhưng Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu nói: “Ông cụ Nông vẫn chưa chết, tôi có thể cứu ông ấy!” Có thể cứu ông cụ Nông sao? Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ. Nhưng ngay sau đó, Nông Tân khịt mũi coi thường.