Chương 4517 Ngược lại, rất nhiều ánh mắt của mọi người không tập trung vào thần y Diêu, mà… toàn bộ nhìn về phía Lâm Chính! “Hả?” Thần y Diêu ngơ ngác. Đám nguyên lão cũng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. Một nguyên lão không nhẫn nhịn được nữa, thấp giọng quát: “Các người còn sững sờ làm gì? Không mau quỳ xuống dập đầu xin thần y Diêu tha thứ? Chẳng lẽ các người có thể đảm bảo, cả đời này mình sẽ không bị bệnh? Còn nữa, những người thân mà các người đưa lên núi vẫn chưa được chữa trị đâu đấy! Thần y Diêu mà không ra tay thì các người sẽ hết cách cứu chữa!” “Không sai, mau đi cầu xin thần y Diêu tha thứ đi!” “Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Vài người nhao nhao khuyên bảo. Cuối cùng, Triệu Chí Đông đang đứng ở phía trước bỗng bước ra, cúi lưng xuống. Thấy vậy, thần y Diêu nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ đắc ý. Ông ta tin rằng đối mặt với sự sống và cái chết, đám nhân vật có máu mặt này cũng không thể làm gì được mình. Bọn họ nắm giữ gia tài bạc tỷ thì có tác dụng gì chứ? Ông đây có thể nắm giữ được mạng sống của bọn họ! Nhưng… Ngay khi thần y Diêu cho rằng Triệu Chí Đông sẽ nhận sai với mình thì lại thấy Triệu Chí Đông cúi đầu chín mươi độ với thần y Lâm, cung kính kích động nói: “Thần y Lâm! Cảm ơn cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Nhà họ Triệu ở Yên Kinh sẽ ghi nhớ ân tình của thần y Lâm suốt đời”. Dứt lời, đám người trong Sơn trang Thần Y chết lặng như bị sét đánh… Mọi người nhìn Triệu Chí Đông với vẻ hoài nghi. Không ai ngờ rằng thay vì cúi đầu cầu xin thần y Diêu, ông ấy lại cúi đầu trước Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của mình … Nằm ngoài dự đoán của mọi người. “Triệu Chí Đông… ông…”, thần y Diêu há hốc mồm, không biết nên nói gì. Trái lại Triệu Chí Đông rất xúc động. “Thần y Lâm! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Vốn dĩ hôm nay con trai tôi có thể vào sơn trang điều trị, nhưng thần y Diêu đột nhiên đóng cửa không khám bệnh, tôi bị dọa đến mức hồn bay phách lạc! Bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói rằng tôi con trai không thể sống sót qua ngày hôm nay, tôi thật sự hết cách bị dồn vào đường cùng, vốn dĩ muốn xuống núi tìm một vài người có sức mạnh thông thiên cứu giúp, nhưng không ngờ tôi đi được lưng chừng núi lại nhận được điện thoại của người nhà, nói rằng cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Thần y Lâm, cả nhà họ Triệu tôi chỉ có được một đứa con trai này, cậu chữa lành bệnh cho nó chính là cứu cả nhà họ Triệu! Triệu Chí Đông tôi xin cúi đầu với cậu!” Dứt lời, Triệu Chí Đông quỳ gối, định dập đầu với Lâm Chính. “Mời đứng lên! Ông Triệu! Không cần phải vậy đâu!” Lâm Chính nhanh chóng đỡ Triệu Chí Đông đứng dậy. “Thần y Lâm, cậu xứng đáng! Anh xứng đáng mà!”, Triệu Chí Đông kích động nói. Lúc này, mấy người Nhậm Nhàn, Vương Dương cũng bước tới. “Thần y Lâm, cám ơn thần y đã cứu bố tôi! Vương Dương tôi dập đầu bái lạy thần y”. “Thần y Lâm, cảm tạ thần y đã chữa khỏi bệnh cho vợ tôi! Đại ân này tôi sẽ mãi mãi không quên!”