Chương 4540 Chuyến đi lần này của Lâm Chính rõ ràng là đã chấn nhiếp được nhà họ Lâm. Tạm thời họ sẽ không dám gây rắc rối gì cho anh. Lâm Chính không phải là người thích bị đánh. Nhà họ Lâm đã bắt đầu thăm dò anh thì đương nhiên anh chẳng có lý do gì tiếp tục lòng vòng với bọn họ nữa. “Nếu đại hội có thể tổ chức sớm hơn thì mình nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá, bắt họ trả lại toàn bộ mọi thứ”, Lâm Chính đanh mắt, bước xuống máy bay. Về tới Giang Thành, việc đầu tiên anh là là tới căn hầm trước đó đã xây dựng. Lúc này minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh cùng với người phán quyết và người tuyệt phạt của đại hội vẫn ở đây. Đương nhiên Lâm Chính cung cấp đầy đủ mọi điều kiện sinh hoạt cho bọn họ. Ngoài việc hạn chế họ ra ngoài ra thì anh đều đáp ứng đầy đủ cả. “Chủ tịch Lâm, cậu tới rồi”, Từ Thiên cũng có mặt. Ông ta là một trong những người phụ trách quan trọng đảm bảo cho an ninh của khu vực này. Ngoài ra còn có người của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn và Đông Hoàng Giáo cùng phụ trách để tránh những kẻ kia bỏ trốn. “Ở đây vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói. “Tạm thời vẫn ổn, có điều người của đại hội tới Giang Thành mỗi lúc một nhiều. Ngoài điều đó ra thì Thương Minh cũng cử người tới. Có một nhóm người đã bắt đầu tiếp cận Dương Hoa rồi. Chủ tịch Lâm, nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ tới vì những người này”, Từ Thiên khẽ nói. “Có gì giấu nổi đâu. Mặc dù chúng ta đã ém tin nhưng thời gian dài thì vẫn sẽ bị Thương Minh và Đại Hội phát hiện ra điều bất thường thôi. Tới khi đó nhiều chuyện cùng xảy ra, chúng ta không thể nào là đối thủ của cả đại hội và Thương Minh được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. “Vậy chủ tịch Lâm cậu định thế nào…thả bọn họ sao?”, Từ Thiên hỏi. “Thả? Vậy khác gì tự tìm đường chết”, Lâm Chính tò mò hỏi. “Vậy nên làm thế nào?” Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sử dụng Họa Thủy là được. Chỉ cần bọn họ không tập trung sự chú ý vào chúng ta thì chúng ta vẫn có thể kéo dài thời gian. Đại hội bắt đầu thì mọi ân oán sẽ được giải quyết”. “Chủ tịch Lâm định sử dụng thế nào?”, Từ Thiên hỏi tiếp. “Đương nhiên là dụ bà ta cho kẻ thù”, Lâm Chính cười thản nhiên, nói nhỏ với Từ Thiên. Từ Thiên hiểu ý bèn gật đầu: “Chủ tịch Lâm yên tâm, cứ giao cho tôi”. Nói xong, ông ta rời đi. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là điện thoại của Mã Hải. Từ Thiên nhìn Lâm Chính. “Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi. “Người của đại hội lại tới rồi, hơn nữa yêu cầu phải gặp được cậu trong một tiếng đồng hồ, nếu không…bọn họ sẽ bắt tất cả chúng tôi đi điều tra, giọng nói của Mã Hải vô cùng lo lắng. Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Mời họ tới phòng làm việc, tôi sẽ tới ngay”. “Vâng chủ tịch”. Lâm Chính quay qua: “Từ Thiên, ông sắp xếp đưa tôi tới tổng bộ của Dương Hoa”. “Chủ tịch Lâm, người của đại hội tới làm gì vậy?” “Còn không nhận ra sao? Họ sốt ruột rồi chứ sao”, Lâm Chính cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra. Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Mã Hải đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng. Bên trong và bên ngoài cửa đều có hai người đàn ông đứng đó. Những người này ăn mặc rất kỳ lạ. Bọn họ mặc trang phục đi đêm, đeo mặt nạ và mũ, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mỗi đôi mắt thần bí.