Chương 4568 Tốc độ của Tiểu Lưu rất nhanh, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng bệnh viện. Để đảm bảo an toàn cho Nông Đường Công, còn có mấy chiếc xe tải lớn đi theo phía sau, bên trong xe toàn là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội, Trịnh Nam Thiên cũng tự mình lái xe tới. “Chuyện gì thế? Gọi nhiều người đến làm gì? Nơi này là Yên Kinh, còn có người dám làm gì tôi à? Giải tán hết đi”, Nông Đường Công nhíu mày, trầm giọng quát. “Lãnh đạo à, chẳng phải vì lo cho an toàn của ông sao?”, Trịnh Nam Thiên vội nói. “Còn ở đây lo lắng cái quái gì! Nếu nơi này không an toàn thì còn nơi nào ở trong nước an toàn? Đuổi hết họ đi đi! Bảo họ về hết đi! Nhanh lên!”, Nông Đường Công hét lên. Trịnh Nam Thiên không dám lề mề, lập tức chỉ huy mọi người về. “Lái xe, đi tìm Takahashi Imura”, Nông Đường Công nói. “Thủ trưởng, Takahashi Imura là một nhân vật huyền thoại trong giới võ thuật nước láng giềng. Tu vi võ thuật của ông ta đã đạt đến một trình độ không thể tả, ông cứ đi như thế, nếu ông ta có mục đích khác thì phải thế nào mới được? Rủi ro quá cao, ông không được đi. Nếu muốn đi thì vẫn nên là tôi đi”, Trịnh Nam Thiên lo lắng nói. “Cậu đi thì có tác dụng gì? Mặc dù cậu cũng là cao thủ hàng đầu trong đội nhưng đánh nhau với người ở cấp bậc này, cậu không làm gì được đâu”. Nông Đường Công bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Nhưng cậu nói đúng, nếu không có võ sĩ mạnh đi cùng tôi, cho dù nói chuyện với Takahashi Imura, đa phần tôi cũng sẽ ở thế bất lợi, đối phương sẽ coi thường tôi, báng súng là cơ sở của việc thương lượng”. “Lãnh đạo à, có lẽ… có thể xin phép cấp trên, nhanh chóng điều động người bên đó đến”, Trịnh Nam Thiên thấp giọng nói. Sắc mặt Nông Đường Công thay đổi, hừ một tiếng: “Đó là trụ cột của quốc gia, có thể tùy tiện điều động được sao? Nếu không làm lung lay đất nước thì phải làm sao?” “Chuyện này…” “Đừng lo, tôi có một người bạn mấy ngày nay đến Yên Kinh, bây giờ chắc đang ở trong thành phố, tôi gọi cho ông ấy ngay, bảo ông ấy đi với tôi”. Nông Đường Công lấy điện thoại ra gọi vào một số. Thế nhưng một lúc lâu sau, Nông Đường Công sửng sốt. Ông ta cúp máy, thở phào rồi nói: “Đi thẳng đến chỗ Takahashi Imura đi”. “Lãnh đạo à, bạn của ông thì sao?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt hỏi. “Ông ấy à? Ông ấy đã đến tìm Takahashi Imura rồi”, Nông Đường Công cười nói. “Cái gì?” Trịnh Nam Thiên cực kỳ ngạc nhiên. Ông Trần là người thẳng tính. Mục đích của ông ta tới đây chính là muốn khiêu chiến Imura chứ không phải tới nối lại tình xưa nên đương nhiên không cần phải nhiều lời. “Imura, xuất chiêu đi. Lần này tôi sẽ khiến ông phải ôm hận về nước”, ông Trần gầm lên. Ông ta vừa nói vừa phóng ra chân khí. Một luồng khí tức mạnh tới mức trước giờ chưa từng có phóng ra. Đệ tử của Imura đều có thể cảm nhận được. Họ tái mặt, cảm thấy khó thở. Khí tức hừng hực. Ông Trần nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực ra ông là người luyện võ cả đời. Hơn nữa ông ta cũng là người có thiên phú dị bẩm. Tu luyện tới ngày hôm nay thì đã có thực lực vô cùng phi phàm rồi. Cũng chỉ có ông ta mới dám đi khiêu chiến với Takahashi Imura. “Tiểu Lưu, chúng ta lui ra đi. Cô gái, cô là cháu của ông Trần phải không? Cô cũng mau cùng tôi ra ngoài, đừng có lại gần để tránh bị thương”, Nông Đường Công trầm giọng, bảo mọi người lui ra ngoài.