Chương 4610 Không ngờ sắc mặt Cổ Sam trở nên u ám, hừ một tiếng: “Nếu mấy đứa không nhìn được nữa thì cút đi! Lúc con chó này suýt chút nữa khiến cô tức chết thì sao mấy đứa không khuyên nhủ nó?” “À…” Mọi người đều khó xử. “Nghe rõ đây, kẻ nào dám cầu xin cho con chó cái này thì kẻ đó không còn là học trò của Cổ Sam nữa! Nghe rõ chưa?”, Cổ Sam hét lên dữ tợn. Mọi người lập tức im lặng, sợ hãi không dám lên tiếng. Khụ khụ… khụ khụ khụ… Cổ Sam lại ho khan, người bên cạnh vội vàng bưng thuốc và vỗ lưng cho bà ta. Một y tá riêng cũng chạy tới, kiểm tra sơ qua cho Cổ Sam, dặn dò bà ta đừng tức giận, nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng Cổ Sam không quan tâm. “Hôm nay nếu không dạy cho con chó này một bài học nhớ đời thì e rằng sau này ai cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi!”, Cổ Sam cả giận nói, chưa nói được mấy câu lại ho sặc sụa. “Mẹ! mẹ bớt giận đi, đừng vì con chó này mà làm hại đến sức khỏe!” “Đúng vậy thưa cô, cô nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng ạ!” Người bên cạnh nhao nhao thuyết phục. “Đừng nói lời vô ích! Người đâu, nhổ hết răng của con chó này ném ra ngoài! Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cô ta không có chỗ đứng ở Yên Kinh, nhà họ Lương cũng không bảo vệ được cô ta! Ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ xử lý luôn một thể!”, Cổ Sam gầm lên. “Vâng!” Có người trả lời. Những người còn lại đều kinh hãi. Bà già này thật độc ác! Không cho người ta con đường sống! Đây có thực sự là một giáo viên đức cao vọng trọng không? Với thủ đoạn và tính khí như vậy thì ai dám đụng vào bà ta chứ? “Thưa cô, để em ạ!” Hoàng Diễm Hồng lại đứng dậy, giận dữ hét lớn: “Con chó này làm em bị thương thì đã đành, còn định cào mặt em! Cô hãy để em nhổ từng chiếc răng của cô ta! Khiến cô ta sau này không có răng ăn cơm!” Nhóm bạn học kinh ngạc nhìn Hoàng Diễm Hồng. Cổ Sam thẳng thắn gật đầu: “Được! Diễm Hồng, nếu em muốn hả giận thì em ra tay đi!” “Vâng ạ!” Hoàng Diễm Hồng nheo mắt cười dữ tợn, cô ta cầm một chiếc ghế bên cạnh, đi về phía Lương Huyền Mi. “Cô ơi… có thể… có thể cho Huyền Mi một cơ hội không…” Từ Đình ở một bên đã sợ hãi run bần bật, nhưng thấy những người này đối xử với Lương Huyền Mi như vậy, cuối cùng cô ta cũng lựa chọn đứng ra run rẩy hét lên. “Từ Đình? Sao vậy? Cậu muốn giúp cậu ta à?”, La Hiên ở bên cạnh nhẹ giọng gọi. “Tôi… tôi không phải… tôi chỉ muốn nói… à…” Từ Đình sợ hãi nên nói năng lắp bắp, nói mãi một câu cũng chẳng xong. “Không nói được thì câm miệng đi, không ai coi cô là kẻ câm đâu, nếu cô còn muốn giúp con chó này thì lát nữa kết cục của cô cũng sẽ giống như cô ta!”, Hoàng Diễm Hồng nhổ nước bọt chửi bới.